Chương 3371: Ta là Tiểu Tổ
Chương 3371: Ta là Tiểu Tổ
Đại dương mênh mông nổi lên sóng lớn nuốt hết lấy tối tăm, Hải Hoàng che dấu khí tức Hắc Long.
Bọn người Tần Mệnh đều bị mạch nước ngầm sóng cả bao bọc, theo đáy biển sâu xa tiềm hành, mạch nước ngầm giống như trọn vẹn dung làm một thể cùng hải dương, bên ngoài rất khó cảm nhận được khí tức của bọn người Tần Mệnh.
Hắc Long nuốt toàn bộ Hắc Kỳ Lân, hóa thành hình người, nhàn nhã mà ngồi ở một tấm ‘ghế nước’.
Tần Mệnh biểu lộ quái dị, nhiều lần đánh giá nam tử khoác trên thân bộ y phục màu đen trước mặt này, vẫn là rất khó chấp nhận đây chính là lão ô quy kia.
- Một đầu Hắc Kỳ Lân, chính ngươi nuốt?
- Đây là Hắc Kỳ Lân, là Yêu Hoàng, ngươi cho là phân thịt heo sao, ngươi một chân, ta một khối xương sườn?
- Không phân cho Hải Hoàng chút?
- Nếu không phải ta ra tay, nó hiện tại đã bị người khác phân thây.
- Ngươi thật sự là Tiểu Tổ?
- Còn không tin sao?
- Ta làm sao lại hoài nghi như vậy đây.
Tần Mệnh nhìn lại nhìn, luôn cảm thấy có gì là lạ. Hắc Long, Tiểu Bạch Quy, hai loài này có gì giống nhau? Cái khoảng cách này không khỏi quá lớn a!
Hai con ngươi dựng thẳng của Hắc Long đi lòng vòng, chỉ điểm một vị Vương Hầu cùng người của Thiên Dực tộc:
- Ngồi xuống, đều ngồi xuống, dựng thẳng lỗ tai nghe cẩn thận.
Bọn người Hỗn Thế Chiến Vương đều trao đổi ánh mắt, đều nhìn Hắc Long, biểu lộ người so với một người càng quái dị. Bọn hắn kỳ thật cũng không thể nào tin được đầu Hắc Long này chính là Tiểu Bạch Quy trên cổ Tần Mệnh kia, dù sao chênh lệch này cũng quá lớn. Đám người Khương Chấn Vũ lại càng kỳ quái, trước kia trên cổ Tần Mệnh vậy mà treo một con rồng? Không hổ là người bọn hắn muốn đi theo, chính là bá đạo a.
- Nghe rõ ràng mỗi câu ta nói, chờ ta nói xong toàn bộ, các ngươi lại nhìn ta rốt cuộc phải hay không phải.
Hắc Long vểnh đầu lông mày lên cẩn thận suy nghĩ một lát.
- Ngươi nói.
Tần Mệnh ngược lại muốn nhìn một chút nó chứng minh cái gì.
- Ngươi lúc trước lần đầu tiên xông vào Vương mộ, Lăng Tuyết tắm rửa trong hồ suối sinh mệnh, ừm, rất trắng! Tiểu Tổ ta một vạn năm không gặp nữ tử, một màn kia khắc sâu ấn tượng a. Về sau ta vẫn luôn khuyên ngươi tìm cơ hội chiếm hữu nàng, nhưng ngươi chết vẫn muốn sĩ diện cứng trang thuần. Ln đầu tiên Ngươi cùng Yêu Nhi suýt chút nữa liền thành, là ta nhịn không được, kích động hô lên tiếng. Một lần ngươi cùng Đồng Hân kia hay là may mắn mà có ta, cho hai ngươi chút thuốc, bằng không thì các ngươi có thể có hôm nay? Ta chính là bà mối của các ngươi!
Bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả những người chuẩn bị sẵn sàng muốn làm phán đoán đều không thể bình tĩnh.
Tần Mệnh đầy mặt hắc tuyến, Đồng Hân biểu lộ xấu hổ.
- Đúng đúng đúng! Chính là cái mùi vị này!
Hắc Phượng bỗng nhiên chỉ vào Hắc Long nói, không sai, chính là cái tên này! Còn là thanh âm quen thuộc, còn là hương vị quen thuộc!
Hắc Long vẫn còn vểnh đầu lông mày lên cẩn thận hồi tưởng:
- Có ngày ta hỏi ngươi, chà đạp Yêu Nhi, chà đạp công chúa, Đồng Hân đều xử lý rồi, vì cái gì còn Nguyệt Tình không đụng? Ngươi nói như thế nào kia a... Thứ tốt giữ tại...
- Đủ rồi!!
Tần Mệnh tranh thủ thời gian cắt ngang.
- Còn có!
- Không còn!
- Thật có!
- Không có!
- Còn có còn có! Ta nhớ ra, thời điểm vừa chạy ra Vạn Tuế Sơn, ngươi trên một hòn đảo bới y phục Táng Hoa, đó là một lần suy nhất ta nhận thức ngươi, trận đối mặt kia cái động tác kia cái hỏa lực kia, kích tình bắn ra bốn phía!
- Đủ rồi!!
Tần Mệnh hô to.
- Táng Hoa đuổi ngươi loạn trốn khắp nơi, cuối cùng đuổi theo Thất Nhạc Cấm Đảo, kết quả ngươi nắm lấy cơ hội lại tới nữa một lần.
Sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt lao nhanh, lướt qua đáy biển nhanh chóng về phía trước, nhưng bầu không khí bên trong lại một hồi yên tĩnh quái dị.
Hắc Phượng biểu lộ đặc sắc, cái cuối cùng kia là rất nghiêm túc sao? Chơi như vậy sao!
Mấy người Thiên Đao Vương nhìn về phía Tần Mệnh, xé y phục Táng Hoa, còn có qua việc này? Không phải không háo sắc ư, như thế nào lại trực tiếp dùng sức mạnh!
Khương Ngọc Thiền có chút híp mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn Tần Mệnh, cũng không đứng đắn giống như biểu hiện a. Lại là dùng dược, lại là dùng sức mạnh, còn vật gì tốt lưu lại cuối cùng? Sách!
Đồng Hân đầy mặt ngượng, đó là bí mật của nàng cùng Tần Mệnh, lại bị cái tên ô quy này tung ra trước mặt mọi người, tuy nhiên nàng càng kinh ngạc chính là chuyện đằng sau này. Tần Mệnh cùng Táng Hoa... Từng có một đoạn?
Táng Hoa đang yên lặng mà ngồi ở nơi hẻo lánh, nuốt luyện lấy Nguyên Linh áo nghĩa Cổ Thiên Thần, làm bộ như cái gì cũng đều không nghe thấy.
Bầu không khí giằng co trong chốc lát, Hắc Long lần nữa dùng hắn thanh âm ngả ngớn đánh vỡ bình tĩnh:
- Lại gặm lại bắt, rất kích thích. Cụ thể chi tiết, ta cũng không muốn nói nhiều.
- Ta... Đi...
Hắc Phượng lộ ra một cái biểu lộ khoa trương, thanh âm hùng hậu lại kéo dài.
- Nếu không ngươi cân nhắc suy nghĩ chui từ đâu ra thì té về đó đi?
Tần Mệnh kiên trì, lại nghiến răng nghiến lợi. Hắn gần như có thể tưởng tượng đến ánh mắt Nguyệt Tình cùng Đồng Hân đang dán mắt vào sau ót hắn, càng có thể nghĩ đến ánh mắt mập mờ quái dị của những người khác.
- Làm đều đã làm, có cái gì không dám nói. Các ngươi hiện tại không phải ở chung sao, cũng không có tệ nha, nhìn Nguyệt Tình một cái, lại đẹp lên, nhìn Đồng Hân một cái, càng có mùi vị nữ tử, nhìn Táng Hoa một cái, ta đều không nghĩ tới ngươi có thể chinh phục nàng, xem ra các ngươi ở chung cũng không tệ nha.
- Chớ nói lung tung nói!
Tần Mệnh mặt đen xịt lên nhắc nhở Tiểu Tổ.