Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3394 - Chương 3394: Con Đường Của Ta, Cuộc Đời Của Ta (1)

Chương 3394: Con đường của ta, cuộc đời của ta (1) Chương 3394: Con đường của ta, cuộc đời của ta (1)

Vĩnh Hằng Vương Cung vậy mà không cách nào hủy diệt? Phát hiện này thật là phấn chấn lòng người, nhìn đến nên nghiên cứu thật tốt, gia cố thật tốt.

Nếu như tương lai lần nữa nghênh chiến Thiên Đạo, nơi này còn có thể là chiến tràng của hắn.

Cũng may Quỷ Đồng đang phát triển bên trong Vương Cung Vĩnh Hằng, dung hợp cùng Tiên Thạch Tinh Giới càng ngày càng toàn diện, tốc độc trưởng thành của hắn cũng theo đó càng lúc càng nhanh, mà trưởng thành đến càng nhanh, thì dung hợp càng toàn diện, tác dụng giữa nhau để cho cảnh giới cùng năng lực Quỷ Đồng biến chuyển từng ngày, chờ đến khi hắn bao phủ toàn bộ Vương Quốc Vĩnh Hằng, nơi này liền biến thành thành lũy chiến tranh chân chính.

- Vậy thì trở về chứ sao. Tiểu Tổ tiếc nuối, được, toàn bộ thành tựu Tần Mệnh, nó một chút đều không có gặp may.

Tần Mệnh thu hồi Tiên Võ Thần Huyết, phóng tới trong Vương Cung Vĩnh Hằng, nhìn không gian phá nát khôi phục lại bình tĩnh, nơi này ngoại trừ những mê quang trôi nổi kia thì cũng không còn cái gì nữa.

- Nơi này nếu là không gian phong ấn, tự nhiên sẽ có trận pháp, nếu đã có trận pháp, tự nhiên sẽ có tâm trận mắt trận, cũng sẽ có vật trấn áp.

Hai mắt Tiểu Tổ tỏa sáng, đúng vậy, nếu là trấn áp nghiền nát Vương Quốc Vĩnh Hằng, nhất định là dùng siêu cấp đại trận gì đó, còn phải là dùng đại uy năng.

- Đợi một chút! Không được! Trận pháp là trấn áp Thí Thiên Chiến Thần, làm sao có thể hủy diệt từ bên trong!

- Trận pháp là trấn áp Vương Quốc Vĩnh Hằng! Bọn hắn cho rằng Thí Thiên Chiến Thần đã chết, trấn áp chính là vương quốc này! Hơn nữa trận pháp khả năng đã hủy một bộ phận, bằng không thì thần hồn Thí Thiên Chiến Thần làm sao mang theo Vương Cung rời khỏi đây?

- A ha! Tiểu tử đột nhiên thông minh.

- Nơi này nên không có nguy hiểm, ngươi chặt đứt xiềng xích mình thử xem một chút đi.

- Ngươi thì sao??

Tần Mệnh nhìn qua thâm không sâu xa tối tăm :

- Ta nghĩ... lại nhìn trời...

- Tùy ngươi!!

Tiểu Tổ quyết đoán đứt đoạn phong ấn, chạy ra khỏi Huyền Võ Giáp, lực lượng Hắc Ám quay cuồng cuộn trào mãnh liệt, hình thể của nó kịch liệt phóng đại, biến thành một đầu Ác Long to lớn trăm trượng, trong bóng đêm quay cuồng dữ dội một hồi, xông về sâu trong hư không, Hắc Ám áo nghĩa phóng xuất ra tối tăm vô tận, muốn khống chế cả mảnh không gian.



Tần Mệnh nhẹ vỗ đầu ngón tay lên Vĩnh Hằng Văn Giới, khống chế Hoàng Kim Huyết hội tụ bên trong.

Diện tích Vương Quốc Vĩnh Hằng mở rộng đến hơn một trăm dặm, ngoại trừ Vương Cung tiên khí lượn lờ ra, những nơi khác toàn bộ nghiền nát gập ghềnh, một mảnh bừa bộn. Tuy nhiên tối thiểu xem như đã có núi cao, rãnh sâu, đã có đại thụ, dây leo già, còn có núi non gập ghềnh trùng điệp, chúng dày đặc chắp vá cùng một chỗ, nghiền nát lại hiển thị rõ thô cuồng cùng to lớn.

Hoàng Kim Huyết như là cơn mưa tích tí tách bay lả tả, rơi xuống đất liền thẩm thấu đến trong viên đá, khuếch tán đến trong khe hở tinh mịn mất trật tự, tách ra kim quang nhàn nhạt. Mưa máu cũng không nhiều, lại tích tí tách liên miên không dứt, rơi vãi rãnh sâu, rơi vãi tại núi cao, cũng rơi vãi trên đại thụ, toàn bộ Vương Quốc Vĩnh Hằng giống như là mặt đất khô cạn chờ đến trời hạn gặp mưa, dần dần bắt đầu toả sáng ra sinh cơ, mặc dù vô cùng rất nhỏ, nhưng tương lai ngày nào đó Hoàng Kim Huyết thấm vào mỗi một phần thổ địa, nơi này nhất định tái hiện hùng vĩ cùng phồn hoa năm đó.

Bất luận núi cao trùng điệp, hay là hạp cốc khe rãnh, bất luận mặt đất gốc cây, hay là tầng đất, đều có thể sẽ trở nên không thể phá vỡ. Tần Mệnh còn nghĩ đến có thể cũng di chuyển Linh Thể trên Tinh Linh đảo đi vào một bộ phận hay không, ví dụ như Tinh Linh đại địa, Hà Linh, Thụ Linh, Khoáng Linh vân vân..., do chúng liên thủ gia cố Vương Quốc Vĩnh Hằng. Nếu như chúng có thể cộng minh cùng lực lượng Vĩnh Hằng trong Vương Quốc Vĩnh Hằng, còn có thể sẽ phát sinh dị biến nào đó, xúc tiến lẫn nhau thúc đẩy lẫn nhau.

Mười tám pho tượng toàn bộ rời khỏi Vĩnh Hằng Vương Cung, hoặc uy nghiêm hoặc phóng đãng, hoặc tà mị hoặc bá đạo, toàn bộ khoác lên cường quang màu vàng, tản ra năng lượng cường thịnh. Chúng hồn lực đang thức tỉnh, con mắt nổi lên ánh sáng, như là một tôn thiên thần.

Tần Mệnh nhìn lên thâm không vô tận, mười tám tòa Vương tượng tại lúc này toàn bộ ngẩng đầu, nhìn chăm chú lên tối tăm vô tận.

Bọn hắn đại biểu cho cổ kim mười chín lần vương đạo thức tỉnh, cũng đại biểu cho vương đạo mười chín lần cố gắng.

Bọn hắn tại vĩnh hằng lực giao hòa xuống, dường như vượt qua thời không, toàn bộ tụ tập đến cùng một chỗ.

Từng người đều đại biểu cho một hồi chiến dịch, từng người đều đại biểu cho một đoạn lịch sử, từng người đều từng làm cho Thiên Đạo bất an.

Giờ khắc này nhìn lên thâm không, một màn này chúng Vương tề tụ, giống như rất bình thường, nhưng phóng mắt lên mênh mông dòng sông lịch sử, lại có ý nghĩa độc đáo.

Tần Mệnh ngóng nhìn thật lâu, dường như lần nữa nhìn thấy cặp mắt kia, lần nữa cảm nhận được một cỗ lực lượng thức tỉnh.

Giờ khắc này, Vương đời thứ nhất nắm chặt hai tay, toàn thân bạo lên cường quang ngập trời, như là một tôn trụ trời thẳng vào thâm không. Thanh đao lớn sau lưng Vương đời thứ hai đột nhiên bạo lên, bị Vương tượng nắm chặt, sát ý xông lên trời, kim quang mãnh liệt như là sóng lớn cuồn cuộn bữa trời, không ngừng liên tục phóng tới thâm không. Kim kiếm sau lưng Vương đời thứ ba toàn bộ chấn mở, nàng mũ phượng khăn quàng vai, kim quang vờn quanh, xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, lại tách ra cường uy kinh sợ thiên hạ, từng tiếng rít gào, kim quang như là một lọai vòi rồng bừng bừng lên.
Bình Luận (0)
Comment