Chương 3402: Giết áo nghĩa (1)
Chương 3402: Giết áo nghĩa (1)
Hơn nữa... Tần Mệnh hẳn không phải là kẻ đần, nếu đã dám ở chỗ này nghênh chiến, khẳng định còn sẽ có bí mật gì.
Bọn hắn hi vọng chứng kiến cuộc đại chiến có một không hai, càng hy vọng có thể trong chiến loạn đạt được chút gì đó. Ví dụ như hoàng huyết các loại, xương thú các loại, vũ khí gì đó. Cấp bậc chiến đấu quá cao quý, chỉ là quét dọn chiến trường cũng có thể kiếm lời ngất trời.
Ở bên trong không gian vỡ vụn.
Tần Mệnh nhìn Tiểu Tổ hào hứng bừng bừng bốn phía dung luyện Vô Chung Trụ, cũng ngồi ở chỗ kia tiếp tục hồi tưởng đến những ấn ký lấy được khi nhìn lên thâm không kia. Mặc dù hết thảy hết thảy mọi chuyện phát sinh huyền diệu khó lường, như là nằm một giấc mộng, nhưng hắn có thể khẳng định đó cũng không phải ảo giác gì, mà là một lần vô thanh va chạm ở giữa vương đạo cùng Thiên Đạo, một lần vượt qua vạn năm lần nữa gặp mặt.
Tần Mệnh yên lặng mà hồi tưởng đến, tâm tính từ từ buông ra, không lại xoắn quýt như vậy, cũng không lại buồn khổ như vậy, ngược lại bắt đầu khởi động ra một ngọn sóng dậy nóng hổi. Phía trên Thiên Võ có Tiên Võ, phía trên Tiên Võ vậy mà còn có Đế Tôn, đến Đế Tôn vậy mà có thể khống chế Thiên Đạo cùng vương đạo, càng có thể khống chế thế giới thịnh suy.
Cứu vớt muôn dân trăm họ? Có lẽ Tần Mệnh không có vĩ đại như vậy, lại đã đi tới một bước này, hắn không thể nhìn lấy thế giới héo rũ. Hắn đã có hi vọng được trao cho sứ mạng, đương nhiên phải đem hết toàn lực chiến một trận.
Tuy nhiên thời điểm Tần Mệnh hồi tưởng lại thi thể Đế Tôn thần bí kia, luôn có một loại uy hiếp không hiểu, hắn chết lâu như vậy, lại vẫn luôn bị Thiên Đạo vây quanh, có bị Thiên Đạo khống chế hay không?
Chiến thiên hạ!
Giết Thiên Đạo!
Nghênh đón Đế Tôn!
Cả đời này còn thật đủ đặc sắc.
- Những chuyện kia còn quá xa xôi, ngẫm lại hiện tại đi. Thời không nghịch loạn, hai thời đại sắp quán thông. Không có người nào sẽ xem ta trở thành kẻ cứu rỗi, chỉ sẽ nhận định là một kẻ phá hoại.
- Kẻ địch... Kẻ địch... Sẽ không giảm bớt, chỉ sẽ càng ngày càng nhiều.
- Tuy nhiên cũng không sao, loại chuyện này vốn là không trông cậy vào ai đến hiểu.
- Ta là người vương đạo lựa chọn, có phải Thiên Đạo cũng lựa chọn mấy kẻ hay không?
- Đăng Thiên Lộ... Đăng Thiên Lộ... Hiện tại vừa mới bắt đầu a.
Trên mặt Tần Mệnh mang theo nhàn nhạt vui vẻ, loạn võ sắp đại loạn, Thiên đình sắp nghênh đón khiêu chiến mới, trận đại diệt đại loạn này mặc dù sẽ nương theo các loại sinh sinh tử tử, các loại nguy cơ hỗn loạn, nhưng Tần Mệnh không có tâm lý gánh nặng, cũng có thể toàn tâm vùi đầu vào trận lịch sử rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy này.
Tuy nhiên hắn không lại chỉ làm người tham dự, mà là muốn làm một chúa tể giả.
- Ta không thể chết được! Ta càng sẽ không chết! Chúng Vương a, chứng kiến ta đi!
…
Tần Mệnh trầm ý thức xuống trong Vương Cung Vĩnh Hằng, nhìn bốn người Cuồng Lãng Sinh sắc mặt u ám:
- Hoàn cảnh chỗ ta nơi này cũng không tệ lắm phải không?
- Ngươi còn sống, thật sự là kỳ tích.
Sát ý nơi đáy mắt Cuồng Lãng Sinh hiện lên như điện mang, chưa bao giờ mãnh liệt muốn giết một người như vậy. Nhưng hắn thương thế nghiêm trọng, không gian giới chỉ bị tước đoạt, lại bị vây ở bên trong cung điện này, các loại Linh Hoa linh quả rõ ràng bên ngoài lại không gặp được, năm ngày này xuống đây, thực lực vẫn chưa khôi phục tới một nửa.
- Tiên Linh Đế Quốc còn không có qua đến, cũng rất kỳ quái, xem bộ dáng là không có ý định bảo vệ vị hoàng tử ngươi này.
- Ngươi muốn thế nào, trực tiếp mở điều kiện đi!
Khấu Thanh Dương âm u nhìn Tần Mệnh, rơi xuống trong tay một người như vậy, hắn thật sự là không cam lòng, rõ ràng là hắn muốn đi săn Tần Mệnh, kết quả bản thân ngược lại thành con mồi. Với tư cách truyền nhân Bạch Hoàng yêu thích nhất, hắn thật không nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày như vậy.
- Giữa chúng ta không có chuyện gì tốt để nói. Ta chính là tới thăm các ngươi trôi qua một chút thế nào, thuận tiện... Mời Diệp Thanh Thần cô nương đến trong cung điện bên cạnh ngồi một chút.
Thương Ốc đứng dậy, đón lấy ánh mắt Tần Mệnh:
- Không nên đùa nghịch mánh khóe gì. Ngươi giữ lại chúng ta không giết, không phải là dùng để uy hiếp Tiên Linh Đế Quốc à. Có điều kiện gì cứ việc mở, có yêu cầu gì liền nói ngay bây giờ. Ta nghĩ Tiên Linh Đế Quốc cùng các Hoàng tộc khác đã trên đường, thời gian cho ngươi đã không nhiều lắm rồi.
- Ngươi quá coi trọng bản thân, cũng quá coi thường quyết tâm của Tiên Linh Đế Quốc. Dù cho ta có các ngươi giao cho đi ra ngoài, mặc kệ làm bảo đảm gì, muốn điều kiện gì, Tiên Linh Đế Quốc cuối cùng đều tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, cần phải giết vẫn là sẽ giết. Nếu như ta đến lúc đó dùng các ngươi làm uy hiếp đến bảo vệ tính mạng, Tiên Linh Đế Quốc dưới tình huống giết ta cùng bảo vệ các ngươi không thể song toàn, chỉ sẽ làm một lựa chọn —— vứt bỏ các ngươi!
Cái gọi là tiểu thiên tử như các ngươi, tuy nhiên cũng chỉ là thiên phú mạnh nhất dưới Hoàng Võ trong đế quốc mà thôi, các ngươi chết, liền kế nhiệm tiểu thiên tử mới kém hơn so các ngươi một chút, mặc dù kém một chút, cũng kém không được quá nhiều, đối với đế quốc tương lai có chút ảnh hưởng, cũng sẽ không lớn. Hơn nữa, nếu như có Hắc Long cùng Hải Hoàng, nói không chừng còn có thể đắp nặn ra một Hoàng Võ mới, đế quốc tổn thất xem như cũng không lớn..