Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3410 - Chương 3410: Thí Thiên Chiến Thần (2)

Chương 3410: Thí Thiên Chiến Thần (2) Chương 3410: Thí Thiên Chiến Thần (2)

Toàn thân Tần Mệnh kim quang như điện, đứng tại trên vai Thí Thiên Chiến Thần, đưa tay tiếp được Tiên Võ Thần Huyết:

- Người của Vô Hồi Cảnh Thiên có ở đây không?

- Ngươi chính là Tần Mệnh!

Ánh mắt Bạch Hoàng lăng lệ ác liệt xuyên qua sóng cả, xuyên thủng tối tăm, rơi vào trên người Tần Mệnh. Cánh chim hoa lệ màu vàng, đôi mắt vàng kỳ dị, không giống như reong lời truyền.

- Đa tạ Tiên Võ Thần Huyết của các ngươi, may mắn mà có nó, ta mới có thể mở ra chiến trường Tiên Võ! Tần Mệnh thanh âm lành lạnh đến cường thịnh, truyền khắp biển trời, truyền vào trong lỗ tai mỗi người.

Quả nhiên tiến vào chiến trường Tiên Võ! Trách không được Tần Mệnh sẽ vẫn luôn trốn ở chỗ này! Tứ hoàng có chút cảnh giác, pho tượng này là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Thí Thiên Chiến Thần còn không có chết à.

- Hắn là ai?

- Mới qua sáu trăm năm, các ngươi liền không nhận ra? Hay là... Không dám nhận!

Tần Mệnh nhìn về phía chỗ Dạ Ma tộc, hơi không thể tra gật đầu một cái, ra hiệu với Triệu Lệ.

- Ngươi biết chính ngươi đang làm cái gì sao? Thí Thiên Chiến Thần là công địch của thiên hạ, ngươi lại dám thả hắn, là đang tự tìm đường chết!

- Thí Thiên Chiến Thần đã chết, ngươi muốn có được truyền thừa của hắn sao?

- Ngu xuẩn! Cuồng ngạo! Chỉ bằng một tên tiểu tử như ngươi, cũng muốn noi theo Thí Thiên Chiến Thần? Ngươi còn chưa đủ tư cách!

- Tần Mệnh, giao pho tượng ra đây, không nên tự mình chuốc lấy khổ!

Tứ hoàng uy nghiêm thét ra lệnh, uy hiếp cực lớn rung động lắc lư lấy hải vực tối tăm phía trước. Mặc kệ trong pho tượng kia có bí mật gì, đều tuyệt đối không cho phép rơi xuống trên tay cái tên điên Tần Mệnh này, bí mật này càng không thể lại công khai khắp thiên hạ.

Hải Hoàng bay lên không, hóa thành sóng lớn vờn quanh lấy pho tượng, cùng Hắc Long chiếu rọi lẫn nhau, tản mát ra uy thế cường thịnh.

Tần Mệnh cười ha ha:

- Tiên Võ Thần Huyết trằn trọc qua rất nhiều người, đều từng mang theo nó mà đến Nhất Tuyến Thiên mở ra chiến trường Tiên Võ, kết quả có một người nào thành công sao? Đi về hỏi tổ tông của các ngươi, điều tra tư liệu của các ngươi, bên trong chiến trường Tiên Võ có pho tượng nào sao?

Vẻ mặt Tứ hoàng dần dần ngưng trọng, lời nói này là có ý gì? Tuy nhiên Tiên Võ Thần Huyết chính xác đã tồn tại rất nhiều năm, nghe nói ngay cả Bàn Vũ Tiên Tôn đều từng mang theo qua đến tìm kiếm qua, nhưng đều không có tìm được cửa vào gì, càng không thể mở ra chiến trường Tiên Võ, vậy tại sao Tần Mệnh có thể? Chẳng lẽ hắn có quan hệ gì cùng chiến trường Tiên Võ, hay là tìm đến bí mật gì?

Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trong đầu bọn hắn giống như muốn mơ hồ tỏa ra một cái nghĩ cái gì đó, nhưng lại bắt không được.

Biển người xa xa đều nghị luận dồn dập, Thí Thiên Chiến Thần cái gì, chiến trường Tiên Võ cái gì.

Tần Mệnh đơn giản ra hiệu với Triệu Lệ, để cho bọn hắn đi trước. Hiện tại còn không phải lúc khai chiến cùng Tứ hoàng, bọn hắn hai bên liên thủ, không chỉ nuốt không nổi Tứ hoàng, còn khả năng đem Dạ Ma tộc liên quan đi vào, đưa tới phiền toái càng lớn hơn nữa. Huống chi Tiểu Tổ còn không có khống chế được Yên Diệt Trụ, cũng không phải lúc khai chiến.

- Hắn mắt đi mày lại là có ý gì?

Triệu Yên Nhiên hỏi Triệu Lệ, ánh mắt lại không có rời khỏi qua Tần Mệnh. Giống như không giống với lúc trước, cùng ngày toàn thân lôi triều, bá đạo lại uy mãnh, hôm nay tức thì càng có uy thế, nhất là đôi mắt vàng kia, ngay cả nàng cũng không dám nhìn thẳng quá nhiều.

- Hắn bảo chúng ta rút lui trước.

Triệu Lệ lĩnh hội ý tứ của Tần Mệnh, là sợ sau khi hắn rời khỏi, Tứ hoàng giận chó đánh mèo Dạ Ma tộc.

- Ta nghìn dặm xa xôi chạy tới, mới nói một câu, liền bảo chúng ta rút lui? Tiểu tử quá khí phách a, xem bổn công chúa là cái gì?

- Tứ hoàng nên không dám động thủ với chúng ta, tuy nhiên... để phòng ngừa vạn nhất vẫn là lui về phía sau một đoạn.

Triệu Lệ không có chú ý thái độ Triệu Yên Nhiên, mà là ra hiệu Ma Hoàng Triệu Trung Thiên.

Triệu Trung Thiên đã trầm mặc một hồi, hắn dán mắt vào Tần Mệnh nhìn lại nhìn một lúc, mới xoáy lên ma vân cuộn trào mãnh liệt, lui về phía sau hơn ba mươi dặm.

Ma Hoàng vừa lui, Tứ hoàng lập tức cảnh giác, tiếp tục dán mắt vào Tần Mệnh.

Yến Hoàng thét ra lệnh với Tần Mệnh:

- Giao tiểu thiên tử ra đây, cũng giao Khấu Thanh Dương ra đây, chúng ta có thể tha cho những bằng hữu này của ngươi. Ngươi đấu không lại Tiên Linh Đế Quốc, càng đấu không lại tứ đại hoàng tộc. Chỉ có ngươi chết, tiêu tan lửa giận thiên hạ, những bằng hữu này của ngươi mới có thể có con đường sống.

- Yến Hoàng, kỹ thuật đàm phán còn cần đề cao, về đi luyện trước đi, hôm nào lại đến cùng ngươi so chiêu. Tứ hoàng... Sau này còn gặp lại!

Tần Mệnh bỗng nhiên hô to, gọi pho tượng Thí Thiên Chiến Thần tiến vào Vĩnh Hằng Vương Cung.

Hắc Long quay cuồng, xoáy lên tối tăm vô tận triệt để bao phủ tất cả mọi người.

- Bọn hắn muốn chạy trốn!

Tứ hoàng lập tức giam cầm không gian, ngay sau đó muốn phát động thế công.

Nhưng...

Tối tăm như là như thủy triều tiêu tán, bọn người Tần Mệnh cũng đã không còn bóng dáng.

Người đâu?

Làm sao có thể không còn!

Rất nhiều người không hiểu thấu, không gian nơi này rất yếu ớt, Tứ hoàng sẽ không thể không nghĩ đến Tần Mệnh bỏ chạy từ hư không, nhất định là muốn giam cầm không gian, hơn nữa nhìn bộ dáng cũng là đã làm như vậy, Tần Mệnh sao có thể nhẹ nhõm chạy thoát? Cái này không thực tế a.
Bình Luận (0)
Comment