Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 342 - Chương 342 - Nó Không Phải Rùa (1)

Chương 342 - Nó không phải rùa (1)
Chương 342 - Nó không phải rùa (1)

Tên của Tần Mệnh lại một lần nữa truyền khắp Thanh Vân Tông, chỉ là lúc này đây không còn là trào phúng, cũng không còn là khinh thị, mà là cảm khái cùng kính sợ.

Lôi Đình cổ thành, Tần Mệnh ngủ một giấc chính là ba ngày ba đêm, sau khi mơ mơ màng màng tỉnh rồi, lại tiếp tục ngủ hai ngày hai đêm, thật lâu không có thống khoái đi ngủ như vậy.

Kỳ thật có hoàng kim huyết cùng Sinh Sinh Quyết, thân thể của hắn đã sớm khôi phục, có thể là tinh thần tiêu hao quá lớn, thuận tiện cho thân thể một cơ hội buông lỏng.

Khi tỉnh lại lần nữa, đã là chạng vạng tối, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, có thể là người trong nhà lo lắng cãi lộn ầm ĩ đến hắn, cố ý lảng tránh khỏi tòa sân nhỏ này.

- Ta nói... tiểu tử a, thương lượng chuyện này được chứ?

Một thanh âm lười nhác bỗng nhiên truyền đến từ ngực Tần Mệnh.

Tần Mệnh dùng sức lắc lắc đầu, ở đâu ra thanh âm?

- Gia gia ta đang bên nằm sấp dưới người ngươi, tư thế của hai ta có chút quái.

Rùa nhỏ nằm lỳ ở trên giường, mặt mũi tràn đầy ưu thương.

Tần Mệnh đặt ở trên người nó, năm ngày năm đêm đều không đổi tư thế, nó sợ tới mức dùng sức nấp trong mai rùa, cũng không dám duỗi cánh tay chen cái chân vào, bằng không thì tư thế thì càng xấu hổ rồi.

Tần Mệnh kéo dài, hướng ngực xem xét, một con rùa nhỏ như bạch ngọc? Còn treo lấy sợi xiềng xích bạch ngọc. Nghĩ tới, đây là con rùa trong vương mộ kia? Nó treo trên trên cổ ta lúc nào rồi?

Tần Mệnh những ngày này tinh thần căng thẳng cao độ, vậy mà không có chú ý tới.

Rùa trắng nhỏ mới từ trong mai rùa ló ra, dùng sức quơ xiềng xích lay động đến trên vai Tần Mệnh:

- Thương lượng chuyện này, mai rùa ta cùng trái tim ngươi dính đến cùng một chỗ rồi, ngươi thử xem có thể giúp ta mở ra hay không.

- Ngươi có thể nói tiếng người?

- Cái này không cần nói nhảm đi! Ta nói không phải người nói?

- Ngươi ở trong vương mộ?

Tần Mệnh ngạc nhiên, đến bây giờ mới phát hiện ngực vậy mà vươn ra một sợi xiềng xích, liên tiếp với mai rùa.

- Gia gia ta... Không, hẳn là tổ tông ta, tại chỗ đó ngủ một vạn năm.

Rùa nhỏ lắc lắc mai rùa, hoạt động lấy thân thể, ung dung sung sướng duỗi cái lưng mỏi.

- Ngươi vạn năm trước đang ở đó rồi? Ngươi là làm sao đi vào?

Tần Mệnh kinh ngạc cũng hoài nghi, nó vậy mà hơn một vạn tuổi?

- Nói rất dài dòng a, nhớ năm đó... Thôi rồi, chẳng muốn nói.

Rùa nhỏ những ngày này nếm thử rất nhiều biện pháp cởi bỏ xiềng xích, đều đã thất bại. Nó rất phiền muộn, nếu không phải đã bị khóa một vạn năm, tính khí bị mài không còn, đã sớm đem Tần Mệnh ăn hết, bộ dạng xun xoe chạy trốn.

Tần Mệnh ngưng thần cảm thụ một lát, xiềng xích thật là từ bên trong trái tim vươn ra, dùng phương thức kỳ lạ giao hòa cùng một chỗ:

- Ngươi là làm sao liền đến trên người của ta?

Rùa nhỏ đi lại trên bản vai Tần Mệnh, nói:

- Còn không phải đám kia lão bất tử, ngươi nghĩ biện pháp theo chân bọn họ câu thông, liền tính toán để cho ta thủ hộ ngươi, cũng không cần thiết dùng loại phương pháp này a. Dưa hái xanh không ngọt, chúng ta nói đạo lý nha, đúng không, đều là người trưởng thành rồi, nói thật tốt nha. Hơn nữa, ta suốt ngày treo trên người của ngươi, cũng không thích hợp a, chẳng may ngày đó ngươi cùng ngươi phu nhân thân mật rồi, chính giữa kẹp lấy ta, ta đương nhiên là không ngại, tình cảnh gì ta chưa thấy qua, đúng không, chỉ sợ hai ngươi không thả ra.

Biểu lộ của Tần Mệnh từ từ quái dị, cái con rùa nhỏ này... Không đứng đắn.

Thời điểm này, Hô Diên Trác Trác đột nhiên đẩy cửa đi vào:

- Tỉnh rồi? Ta nghe thấy bên trong nói chuyện.

- Ê a...

Rùa nhỏ đột nhiên trừng trừng mắt, lộ ra biểu lộ khoa trương, trực tiếp ngoắc ngoắc đánh giá thịt ục ục tròn vo Hô Diên Trác Trác, chậc chậc hai tiếng:

- Tiểu tử mập mạp này lớn lên, mùi khai mạnh mẽ.

Hả?

Hô Diên Trác ngẩn người, còn tưởng rằng Tần Mệnh đang lôi chuyển hắn, nhưng giọng điệu lại không giống.

Tiểu Bạch Quy càng nhìn càng vui vẻ, mập mạp này lớn lên thật vui vẻ.

- Cả nhà ngươi đều như vậy, hay là ngươi ngày mốt tự mình cố gắng? Bộ dạng rất có cảm giác đẳng cấp nha.

Ha!

Hô Diên Trác Trác kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch Quy:

- Nó đang nói chuyện?

Tần Mệnh nhún nhún vai:

- Lúc ta mời chúng Vương, chúng Vương tặng ta lễ vật.

Tiểu Bạch Quy ho nhẹ hai tiếng:

- Tiểu oa nhi, chú ý giọng điệu nói chuyện. Tiểu mập tử, ngươi đi ra ngoài trước, chúng ta có chuyện quan trọng cần nói, rất quan trọng.

- Ta đi ra ngoài trước?

Hô Diên Trác Trác chỉ chỉ ngoài cửa, vẫn là rất kinh ngạc, Linh Yêu có thể nói chuyện? Chẳng lẽ là một loại thánh thú? Tần Mệnh càng ngày càng ngưu khí, có Vương tượng thủ hộ, lại có thánh thú! Đây là nghịch thiên.

- Ta cùng hắn nói chuyện một chút trước.

Tần Mệnh đối với Tiểu Quy cũng rất tò mò.

Hô Diên Trác quay đầu đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Con rùa nhỏ chỉ lớn bằng nắm đấm, giống như một ngọc khí được chạm khắc tỉ mỉ, sáng bóng, nó lắc lắc móng vuốt nhỏ, hoạt động thân thể bị đè ép năm ngày năm đêm:

- Những lão bất tử kia rất hài lòng với ngươi, ngươi thừa dịp nóng rèn sắt cùng bọn họ tán gẫu, phá gỡ xiềng xích đi. Chúng ta có việc phải nói chuyện, có vấn đề thì giải quyết vấn đề, không phải lúc nào cũng dùng cách thô bạo như vậy để hạn chế ta, đúng không?

- Ngươi ở trong mộ Vương vạn năm?

Tần Mệnh vẫn rất hoài nghi.

- Lúc trước ta còn nhỏ không biết gì, bị bọn họ lừa vào trong động, một sợi xích nhốt ta hơn vạn năm. Một vạn năm a, khái niệm gì a, sinh mệnh của ta mới có mấy vạn năm a, cứ như vậy vô tri vô giác lãng phí.

Tiểu Quy ngẩng đầu lên, bi thương lắc đầu, nói đến chỗ thâm tình còn thiếu chút nữa rơi lệ, nó chậm rãi bò tới bò lui, lắc đầu lắc đầu:

- Những thứ này đã qua, không đề cập cũng được. Tiểu tổ ta tâm nhân hậu, không chấp nhặt với bọn hắn, coi như giúp bọn họ canh mộ. Nhưng tình huống bây giờ như thế nào, Vương mộ không còn, bọn họ rời đi, cũng nên thả ta đi, hết lần này tới lần khác lại trói ta lên cổ ngươi. Có chuyện gì thì nói, nói đạo lý, đúng không?

Bình Luận (0)
Comment