Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3437 - Chương 3437: Dùng Máu Trả Máu (2)

Chương 3437: Dùng máu trả máu (2) Chương 3437: Dùng máu trả máu (2)

- Ngươi là tới thẩm vấn hắn, hay là đến giúp hắn.

Phạm Dương quay người, mắt lạnh nhìn Diệp Khuynh Thành đang đi tới, dáng người thướt tha, lồi lõm mê người, xinh đẹp tuyệt thế, quả thật khuynh quốc khuynh thành, chỉ là cái phần cao ngạo cùng khí chất cường thế kia để cho người ta rất khó tiếp cận.

- Ta là không quen nhìn ngươi kéo thấp chỉ số thông minh đế quốc.

Phạm Dương một hồi tức giận, ánh mắt lạnh giá:

- Diệp Khuynh Thành, không nên ỷ vào ta mê thích ngươi, liền có thể ở trước mặt ta tùy ý làm bậy.

- Đừng quá xem mình là gì.

Diệp Khuynh Thành ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, thẳng đi về hướng Tần Mệnh:

- Thời gian một nén nhang, đã hết!

- Cái gì? Ngươi...

Phạm Dương rốt cục cũng phản ứng kịp, nhìn hằm hằm lấy Diệp Khuynh Thành, cố ý đến kéo dài thời gian.

Tần Mệnh nhìn cửa thiết lao:

- Bên ngoài sẽ không phải còn có rất nhiều người đấy chứ, các gia tộc sắp xếp đội đến thẩm vấn ta? Ba phương Vô Hồi Cảnh Thiên kia nên không cho phép các ngươi làm như vậy đi.

- Nơi này là Tiên Linh Đế Quốc, người ở chỗ chúng ta nơi này, chúng ta định đoạt.

Diệp Khuynh Thành liếc mắt nhìn Phạm Dương, thản nhiên nói:

- Đã đến giờ, cần phải đến lượt ta.

- Diệp Khuynh Thành, không nên quá phận.

Phạm Dương đột nhiên đi về hướng Diệp Khuynh Thành, ánh mắt hiện ra ý lạnh:

- Không còn Diệp Thanh Thần, một mình ngươi căng không được Diệp gia, ta sẽ đích thân nói chuyện cùng phụ thân ngươi, trong vòng một năm... Ngươi nhất định sẽ là người của ta!

- Phạm Dương, ngươi trong khoảng thời gian này biểu hiện thật sự rất kém. Chỉ bằng ngươi, đừng vọng tưởng tôn sư đế quốc. Ta, ngươi càng không có tư cách kia!

- Hãy đợi đấy! Ngày thành thân đó, ta sẽ để cho ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta!

Hai vị lão nhân Diệp gia nổi giận, lại bị Diệp Khuynh Thành phất tay ngăn lại, không cần thiết dây dưa cùng loại người này.

- Xin mời.

- Mời! Ta không quấy rầy!

Phạm Dương không có ý tứ rời khỏi, vừa hay ở bên ngoài chỉ là ước định mỗi người một nén nhang thời gian, nhưng không có nói dùng xong nhất định phải rời khỏi. Hắn còn không có moi ra tung tích Tiên Vương Chiến Trụ, cũng không thể để Diệp gia cầm đi được.

- Ngươi là tiểu thiên tử đế quốc, cũng là tiểu thiên tử duy nhất lúc này.

Tộc lão Diệp gia nhịn không được nhắc nhở hắn, chú ý phong độ, chú ý dáng vẻ. Trước kia trong ngũ đại tiểu thiên tử bên, mặt ngoài không phân trước sau, kỳ thật công nhận Cổ Thiên Thần cầm đầu, Phạm Dương là chót. Mặc dù hắn có lấy năm đại khí hải, còn vừa vặn đối ứng với lực lượng Ngũ Hành, thiên phú cũng rất mạnh, có thể đem lực lượng Ngũ Hành dung hợp cùng một chỗ, nhưng... Phạm gia đối với hắn kiêu ngạo, để cho hắn tại phương diện khác ngoài thực lực đều có chút chấp nhận khiếm khuyết, xa không kịp các tiểu thiên tử khác trầm ổn cùng cơ trí.

Nhưng thế sự trêu người, ngũ đại tiểu thiên tử đã qua bốn người, hết lần này tới lần khác hắn may mắn còn sống sót xuống đây. Hơn nữa, mặc kệ khắp nơi thừa nhận hay không thừa nhận, nếu như sau đó chọn tiểu thiên tử, hoặc là trong đại tân sinh không có ‘người sau vượt người trước’, rất có thể Phạm Dương sẽ tiến vào Hoàng Võ Cảnh, cùng lúc trở thành chủ nhân đế quốc.

Phạm Dương không để ý đến, đi thẳng đến bên cạnh ao sắt, quan sát phía dưới :

- Đây là máu của ngươi? Mười ngày liền chảy nhiều như vậy, lượng khá lớn. Ừm... Ngửi mùi vị cũng không tệ.

- Phạm Dương, không được làm hỏng quy củ, đi ra ngoài!

Diệp Khuynh Thành lạnh lùng nhắc nhở.

- Giữa chúng ta chỉ có ước định, không có quy củ. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi.

Phạm Dương quay đầu liếc mắt nhìn Tần Mệnh, quái dị cười cười:

- Ta còn không có uống qua máu người đây này.

Hắn ngưng tụ ra lực lượng Ngũ Hành, tại bên cạnh ao sắt hóa thành một cái cái bàn cây mây, phối hợp ngồi ở đó, ngưng tụ thổ nguyên lực, cô đọng thành tinh thạch như muốn uống như trà, khoan thai tự đắc chuẩn bị cho tốt, bắt đầu nhấm nháp máu của Tần Mệnh, một bên lạnh lùng nhìn Tần Mệnh, một bên ôm lấy khóe miệng, một bên... Uống máu của hắn!

Tần Mệnh không tức cũng chẳng giận, nhạt cười nhạt nói:

- Uống đi! Từ từ uống! Trong hồ còn có rất nhiều, không đủ ta nơi này còn có!

Phạm Dương ngẩn đầu rót xuống một ly, nhắm mắt lại hưởng thụ trong chốc lát:

- Lực lượng Sinh Mệnh nồng đậm, máu của ngươi không tệ a.

- Hưởng thụ thật tốt. Tuy nhiên thiên hạ này không có rượu miễn phí.

- A?

Phạm Dương cố ý quơ quơ trong chén, mời Tần Mệnh một, lại ngẩn đầu nuốt xuống:

- Ta đây không phải đang uống chùa đấy sao? Ưm... Không tệ... Không tệ... máu này của ngươi so với linh dịch đều là mỹ vị, mùi tanh không gay mũi, còn một mùi thơm nhàn nhạt tinh khiết, thoạt nhìn sền sệt, uống lên đến rất ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn hạ miệng, từng miếng từng miếng nhấm nháp, như là đang đánh giá rượu

- Phạm Dương! Không nên ở đây làm buồn nôn người khác!

Diệp Khuynh Thành nhìn không được, uống máu trước mặt mọi người, có còn một chút uy nghi của tiểu thiên tử hay không.

Sắc mặt hai vị lão nhân Diệp gia cũng rất u ám, trước kia năm vị tiểu thiên tử đều còn, bởi vì bốn vị phía trước quá chói mắt, trong lòng tất cả mọi người đều hình thành một loại hình tượng cao cao tại thượng, thế cho nên trong tiềm thức điểm tô cho đẹp từng người, kể cả Phạm Dương. Bọn hắn trước kia cũng chỉ là cảm thấy Phạm Dương chỉ kém một chút mà thôi, thực tế còn là rất ưu tú. Nhưng xem hắn bộ dạng như vậy, quả thực chính là một quyd công tử kiêu căng tự phụ, nào có cái độ phong độ tư thái tiểu thiên tử cần phải có khí.
Bình Luận (0)
Comment