Tiểu Quy trông mong nhìn hắn, hận không thể hiện tại cắt đứt dây xích.
Tần Mệnh câu thông thật lâu, nhưng thất vọng, Văn Giới thủy chung không có đáp lại, chúng Vương hình như thật sự lâm vào ngủ say.
- Bọn họ không để ý tới ta.
- Hả? Thử lại lần nữa.
- Ngươi còn không hiểu bọn họ sao? Bọn họ muốn đáp lại tự nhiên liền đáp lại, không muốn đáp lại, gọi thế nào cũng không phản ứng.
- Ah!! Ngươi không thể đối với ta như vậy! Tiểu Quy phát điên, hắn muốn tự do đến điên rồi.
- Ta có biện pháp.
- Nói đi!
Tiểu Quy vút chạy đến trên mặt Tần Mệnh, ôm mũi hắn, cái đầu nhỏ vươn tới trước mắt hắn, đáng thương nhìn hắn.
- Chúng Vương Văn Giới sớm muộn gì cũng sẽ có lúc thức tỉnh, đến lúc đó lại hỏi một chút. Ngươi trước tiên ủy khuất, ở bên cạnh ta, thế nào?
Tiểu Quy bình tĩnh nhìn hắn, đầu kéo dài, khóc không ra nước mắt.
- Ta chỉ muốn chút tự do, khó như vậy sao? Ta không muốn sống, ta sẽ chết.
Tần Mệnh lấy nó ra khỏi mặt mình:
- Đừng a, thật vất vả mới ra được, chung quy vẫn tốt hơn ở trong Vương mộ. Ta thực sự rất bội phục ngươi.
- Đâu?
Con rùa ngẩng đầu lên.
- Ngươi đã sống trong một hang động tối tăm trong hàng ngàn năm, ngươi không cô đơn? Không cô đơn sao? Ta suy nghĩ rằng đều sợ hãi, ngươi làm thế nào để kiên trì được.
Tiểu Bạch Quy đột nhiên gào khóc:
- Ta muốn tự tử, nhưng ta không dám, ah ah.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, hình như nó còn có chút thần kinh.
Bạch Ngọc Tiểu Quy cuối cùng vẫn tiếp nhận hiện thực tàn khốc, cố ở lại bên cạnh Tần Mệnh. Hơn nữa, không chấp nhận cũng phải chấp nhận a, lại có thể đi đâu? Bị dây xích buộc đây này.
- Trò chuyện xong rồi?
Hô Diên Trác Trác lại đẩy cửa tiến vào.
- Vào ngồi một chút.
Tần Mệnh duỗi thắt lưng, thống thống khoái khoái ngủ một giấc, cả người thư giãn, chuyện Tần gia giải quyết xong, trong lòng cũng không có áp lực gì, một thân thoải mái.
- Tiểu Quy đâu?
- Gọi là Tiểu Tổ.
Bạch Ngọc Tiểu Quy nằm ngửa trên vai Tần Mệnh, ngửa ra bốn cái chân, lắc lắc ngoe nguẩy, bày cái đuôi nhỏ, ôm linh quả nhàn nhã gặm.
- Tiểu Tổ??
- Ngoan, có thưởng!
Bạch Ngọc Tiểu Quy tiện tay ném qua một linh quả.
Hô Diên Trác Trác theo bản năng đưa tay tiếp lấy, một quả hạch đào màu nâu khá nhỏ, nhưng rơi vào trong tay vô cùng nặng, giống như một quả bóng chì, cầm đè tay. Linh quả được thổ khí nồng đậm che phủ, thổ khí khi thì trầm tĩnh, rơi vào mặt ngoài linh quả, khi thì dâng lên, biến ảo thành hình dáng linh thú khác nhau, làm ra tư thức giãy dụa. Lấy kinh nghiệm của Hô Diên Trác Trác, liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là linh quả thượng phẩm Địa Nham Đảm, là chí bảo vô hạn gần với linh quả cực phẩm, có thổ nguyên lực vô cùng thuần khiết, đối với những võ giả tu luyện loại võ pháp nham thổ mà nói có lực hấp dẫn cực lớn.
Hô Diên Trác Trác không khỏi hít sâu vào, thật kinh hãi, một tiếng tiểu tổ này kêu không uổng.
- Vị tiểu tổ tông này địa vị rất lớn.
Tần Mệnh chỉ chỉ Tiểu Quy, cười nói.
- Nói rất hay, có thưởng.
Tiểu Quy từ trong mai rùa lấy ra một linh quả, ném cho Tần Mệnh.
Tần Mệnh đưa tay đỡ lấy, lắc đầu cười khổ, tên này thật xem mình là tổ tông rồi.
Hô Diên Trác Trác tấm tắc khen ngợi, là một tiểu quy có cá tính.
- Bên ngoài thế nào rồi?
- Bắc Vực lần này thật là sự oanh động, khắp nơi đều đang nghị luận Lôi Đình cổ thành, nghị luận mười tám pho Vương tượng, chúng ta xem như nổi danh rồi. Hai ngày nay xung quanh hoang dã có rất nhiều người tới, đều là đến chiêm ngưỡng phong thái Vương tượng.
- Mắng ta chiếm đa số đi.
Tần Mệnh cười nói.
Thứ hắn muốn chính là loại hiệu quả chấn nhiếp này, càng mắng càng tỏ vẻ sợ hãi, sợ hãi sẽ không lại đến khi dễ người nhà ta.
- Huyền Tâm tông cùng Thiên Thủy tông đều mở ra thủ hộ đại trận, tuyên bố phong tỏa tông môn, không để ý tới chuyện Bắc Vực nữa, cũng không đề cập đến chuyện báo thù, ta thấy bọn họ thật sự sợ. Mãng Vương phủ cùng Thiên Cương Vương phủ đều di chuyển cả nhà, đã chạy trốn đến Trung Ương Vực.
- Chạy thoát?
Tần Mệnh có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Mãng Vương phủ cùng Thiên Cương Vương phủ sẽ đầu nhập vào ba đại Vương phủ khác, liên thủ báo thù. Dù sao lực lượng của hai đại Vương phủ cũng vô cùng cường thịnh, Vương gia chết, trong tông vẫn có Thánh Võ tọa trấn, những Địa Võ khác cũng không ít, vận dụng sẽ là một cỗ lực lượng không kém.
- Bọn họ biết rất rõ, tránh mũi nhọn, bảo tồn thực lực.
Ưng Vương những người đó đều không phải là người tốt, ăn người không nhổ xương, muốn đầu nhập vào bọn họ để báo thù? Sớm muộn gì cũng nuốt sống ngươi.
- Trung Ương Vực địa.
Tần Mệnh lẩm bẩm mấy lần, cười ra tiếng.
Hắn đang chuẩn bị sau khi giải quyết chuyện ở Bắc Vực sẽ đến Trung Ương Vực xem một chút, tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên thám hiểm, hội họp kỳ tài Trung Ương Vực địa cùng các vực khác. Hiện tại thì khác rồi, còn chưa khởi hành, nơi đó đã chiếm được hai con mãnh hổ. Chỉ sợ mình vừa tiến vào Trung Ương Vực, hai con mãnh hổ kia sẽ trừng mắt đánh tới.
- Làm sao vậy?
- Không có gì, Thánh Đường làm ra phản ứng gì?
- Đội ngũ Thánh Đường đến Thiên Đạo tông ở vài ngày mới rời đi.
- Tông chủ Thiên Đạo tông không phải là giết một vị trưởng lão của bọn họ sao?
- Lúc ấy là ngộ sát, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều hòa chuyện này. Hiện tại tình thế Bắc Vực vi diệu, Thiên Đạo Tông từng đệ nhất đại tông bị cô lập, hắn chỉ có thể hướng Thánh Đường tìm kiếm sự giúp đỡ, Thánh Đường mấy năm nay vẫn muốn khống chế Thiên Đạo Tông, hai bên đều có mục đích chung, lần này xem như là cơ hội, liền xem ai có thể lợi dụng ai.