Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3471 - Chương 3471: Sụp Đổ Huyễn Độc Thú

Chương 3471: Sụp đổ Huyễn Độc Thú Chương 3471: Sụp đổ Huyễn Độc Thú

Dương Đỉnh Phong, Ô Kim Bảo Trư, Hắc Phượng, vây quanh giá nướng, vừa ăn thịt nướng vừa thảo luận, thanh âm ép tới rất thấp.

- Chừng nào thì bắt đầu thẩm vấn?

- Thẩm cái gì mà thẩm, ăn no trước lại bàn.

- Chúng ta lót dạ lót dạ cái bụng trước, nhiều hơn chút thịt nướng, hầm chút canh, đưa qua cho bọn người Tần Mệnh. Đồ tốt như vậy đại gia hỏa đều nếm thử.

- Vài trăm người a! Chỉ cắt thịt phải cũng phải cắt qua hai ba ngày.

- Huyễn Độc Thú lớn lên rất nhanh, ngươi nhìn, lại lớn không sai biệt lắm.

- Thơm quá! Thịt này càng ăn càng thơm!

Huyễn Độc Thú không có hôn mê, chỉ là bị độc dịch áp chế suy yếu, nó nghe được rõ rõ ràng ràng, trái tim lại là một hồi run rẩy. Bọn đáng giận này, ăn thịt của ta, còn là nướng, còn muốn cho tất cả mọi người ăn, quá ác độc, quá hỗn đản.

Hắc Phượng đi đến phía trước nằm sấp xuống, thấp giọng nói:

- Ta có một ý nghĩ. Huyễn Độc Thú mạnh miệng, chắc chắn sẽ không nói, dù là nói ra, đều chưa hẳn là nói thật.

Huyễn Độc Thú lập tức giữ vững tinh thần, cố gắng nghĩ rất rõ ràng xem con chim đen kia muốn nói cái gì. Ba tên gia hỏa này đều rất hỗn đản, nhưng con chim đen kia độc nhất, quả thực một bụng ý nghĩ xấu.

Ô Kim Bảo Trư gật đầu:

- Ừm, đồng ý. Trong lòng Huyễn Độc Thú đều là thù hận, không có khả năng phối hợp, nói không chừng còn có thể bịp chúng ta một tay.

Hắc Phượng cố ý nhìn sang chỗ Huyễn Độc Thú, thấp giọng nói:

- Ta cảm thấy, không cần thiết lãng phí tinh lực trên người nó, không cần tái thẩm. Chúng ta cứ tùy tiện ăn, tùy tiện uống, lại trữ chút thịt sau này dùng. Đến khi đẳng cấp không sai biệt lắm, lấy huyễn độc thảo trên người nó ra!

- Lấy ra??

Dương Đỉnh Phong cùng Ô Kim Bảo Trư dán mắt vào Hắc Phượng, lông mày đều nhăn lên.

Huyễn Độc Thú trong lồng giam tốn sức nhích lên trước, trái tim bang bang nhảy thật mạnh, muốn lấy huyễn độc thảo ra? Ta không nghe lầm chứ! Nó quá hoài niệm cảm giác thân thể tùy ý biến hóa của nó, cũng thật sự là đang toàn thân vô lực vỡ nát trong suy yếu.

- Đúng! Lấy ra! Không cần huyễn độc gì đí! Nơi này là chỗ nào, Tinh Linh đảo a! Toàn bộ đảo đều bị lực lượng không gian bao quanh, khắp nơi đều là Thánh Võ Thiên Võ, nó có thể chạy được không? Chúng ta có thể đều phong cấm cả tòa hạp cốc này, biến thành một cái đại lao lung, một mực khốn nó ở bên trong.

- Sau đó thì sao?

Dương Đỉnh Phong cùng Ô Kim Bảo Trư đều đến hứng thú, vốn là cố ý hù dọa Huyễn Độc Thú một chút, nhưng nhìn bộ dạng Hắc Phượng như vậy khẳng định nghĩ ra ý kiến hay gì đó.

Huyễn Độc Thú dùng ra khí lực toàn thân lại tiến gần đến gần phía trước, trong lòng vừa lo lắng không yên vừa khẩn trương. Nó quả thực chịu đủ suy yếu, chỉ cần có thể khôi phục lực lượng, cái gì cũng có thể nhịn, khi đó mặc dù là nhận đến trừng phạt gì, cũng có thể thích hợp phản kháng, dù sao nó cũng là mãnh thú Thiên Võ cao giai, phóng tới chút hải vực cũng có thể là bá chủ.

Hắc Phượng chuyển tròng mắt đen lúng liếng một lát, bay bổng một câu:

- Lai giống!

- Lai giống?

Dương Đỉnh Phong cùng Ô Kim Bảo Trư khẽ giật mình.

Lai giống?

Huyễn Độc Thú trừng to con mắt, bất chấp suy yếu cùng thống khổ, trực tiếp ngoắc ngoắc nhìn đầu Hắc Phượng kia.

- Huyễn Độc Thú có bao nhiêu trân quý a! Thời đại loạn võ cứ chỉ có một con như vậy, từ xưa đến nay đều không có nhiều! Mà nó chúng ta lại không có biện pháp hàng phục, không ngại dùng nó tạo nhiều mấy cái?

Ô Kim Bảo Trư lên tinh thần, không tự chủ được tiến gần về phía trước:

- Nói rõ chi tiết?

- Còn chưa đủ kỹ càng? Từ Thất Nhạc Cấm Đảo đưa đến một ít mãnh thú, ném tới trong hạp cốc, khiến chúng nó thân mật cùng Huyễn Độc Thú!

Đồng tử Huyễn Độc Thú dán mắt vào Hắc Phượng có chút phóng đại, vẻ mặt đã rất suy yếu đều trở nên có chút hoảng hốt, không có khả năng, ảo giác, nhất định là ảo giác, ta nghe lầm!

- Nó có thể phối hợp? Ném vào nó còn không có ăn hết!

Dương Đỉnh Phong đánh cái búng tay, chỉ Hắc Phượng:

- Thuốc!! Dùng thuốc!! Ta nơi này có chút ít thuốc rất mạnh, có thể bảo đảm nó suốt ngày đều phấn khởi gào khóc!

Hắc Phượng hắc hắc cười xấu xa:

- Mỗi ngày ném một Linh Yêu, mỗi ngày đều không nặng dạng, mỗi ngày để cho nó ít nhất hưởng thụ ba lượt, cứ làm mãi như vậy. Dù cho thành công lại thấp, một năm đều có thể sinh vài chục con, trong những đời sau kia tóm lại sẽ có mấy đầu mang theo huyết mạch Huyễn Độc Thú!

- Chim đen... Ta muốn phế ngươi...

Huyễn Độc Thú không biết từ đâu đến khí lực, đột nhiên bạo lên, mãnh liệt mà đụng chạm lấy thiết lao, tuy nhiên uy lực huyễn độc thảo vẫn còn, phát uy mạnh như vậy, lại liền trùng trùng điệp điệp nằm rạp trên mặt đất, rốt cuộc cũng không động được nữa, chỉ có con mắt kia vẫn đang gắt gao trừng mắt nhìn Hắc Phượng, trong lòng cuồng loạn chửi bới!

Lai giống? Lão tử đường đường là Huyễn Độc Thú, là dị thú thượng cổ, luân lạc tới tình trạng lai giống? Nhìn điệu bộ này, mình đời này sẽ luôn đi xuống như vậy, mỗi ngày uống thuốc, mỗi ngày lai giống!

Huyễn Độc Thú thật muốn tan vỡ.

Ô Kim Bảo Trư nói nhỏ:

- Nó đến cùng là đực hay mẫu?

- Quản nó trống mái khỉ gió cái gì! Nó có thể biến hóa các loại, có thể đực có thể mẫu!

- Đúng đúng đúng, thời điểm đực lên mẫu thú, thời điểm mẫu lên đực thú.

Hắc Phượng bỗng nhiên đẩy Dương Đỉnh Phong, nụ cười rất hèn mọn bỉ ổi:

- Ta nghe nói trước khi Huyễn Độc Thú ngã xuống, vừa hay biến thành một nữ tử, dáng người tương đương đúng giờ a! Nếu không, đợi tí nữa kích thích nó biến hóa một cái, ngươi thoải mái một tay trước?
Bình Luận (0)
Comment