Chương 3484: Âm Dương ngọc (1)
Chương 3484: Âm Dương ngọc (1)
- Nếu như Dạ Ma tộc nhanh chóng bị diệt tộc, tất cả đại ma Hoàng tộc Ma vực đều gia nhập trong đó, tranh đoạt Linh Bảo Dạ Ma tộc, nhưng nếu như Dạ Ma tộc chống đỡ xâm lấn, những nhân tộc, Yêu tộc, cùng với Ma tộc khác, đều có thể sẽ dùng các loại thủ đoạn nhúng tay, trận thiên hạ đại loạn này... Rất nhanh liền bạo phát.
Một vị chiến tướng thủ hộ Yêu Hỏa Tông trầm giọng nói:
- Tông chủ, đây là cái nhìn của bản thân ngài, hay là đã cùng lão tổ thương lượng qua?
- Cái nhìn của ta không quan trọng?
- Tông chủ hiểu lầm, chỉ là...
- Yêu Hỏa Tông muốn trong thiên hạ đại loạn gần đến nắm giữ một quyền chủ động, nhất định phải chuẩn bị trước thời hạn, Yêu Hỏa Tông muốn có tương lai càng huy hoàng, nhất định phải chủ động xuất kích. Trận Ma vực đại loạn này... chính là cơ hội của chúng ta!
Mọi người lại thay đổi biểu lộ:
- Tông chủ có ý là, Yêu Hỏa Tông chúng ta muốn nhúng tay Ma vực đại loạn?
- Ta nơi này có ba vấn đề tặng cho các ngươi, trở về suy nghĩ thật kỹ, năm ngày sau, cho ta câu trả lời thuyết phục! Thứ nhất, tại sao Dạ Ma tộc phải giúp đỡ Tần Mệnh, chẳng lẽ bọn hắn không biết Bách Luyện Thú Vực cùng các Hoàng tộc sẽ thừa cơ liên hợp, xâm lấn Dạ Ma tộc? Chẳng lẽ bọn hắn không sợ Dạ Ma tộc bởi vậy diệt tộc? Cái này phải chăng sau lưng có bí mật càng sâu! Thứ hai, tương lai Yêu Hỏa Tông sẽ ở đâu, là nước chảy bèo trôi bên trong đại loạn sắp bộc phát, hay là đầu nhập vào Hoàng tộc nào đó biến thành phụ thuộc, hay là điên cuồng một hồi, mở một đường máu! Thứ ba, tương lai chúng ta đối mặt Phần Thiên Thú Vực uy hiếp như thế nào? Là thỏa hiệp, giao ra Hỏa Nguyên Châu, hay là bị Hoàng tộc đồ sát!
…
Tần Mệnh nuốt luyện Đại Phong Thần áo nghĩa của Nhân Hoàng, cảnh giới trực tiếp đạt đến thất trọng thiên đỉnh phong. Có thể ở Thiên Võ cao giai xuất hiện tăng lên trên phạm vi lớn như vậy, gần như chính là kỳ tích, cũng chỉ có lực lượng Thiên Đạo làm thức ăn mới có thể làm cho Tần Mệnh làm ra đột phá như thế.
Tần Mệnh không có vội vã tiếp tục bắn vọt, vừa mới tiến vào Thiên Võ cao giai liền chấp nhất lấy không ngừng đột phá hàng rào rất không thực tế, cũng không có khả năng trong vòng vài ngày ngắn ngủn liền làm đến, Bách Luyện Thú Vực mới là chiến trường hắn tìm kiếm đột phá. Chỗ đó sẽ là nơi hắn chân chính phóng thích bản thân, bắt đầu mời chiến thiên hạ, cũng là một hồi đánh lâu dài gian nan nhất tàn khốc nhất từ sau khi hắn rời khỏi Thanh Vân tông đến nay, càng là chiến trường lịch luyện hắn kiểm nghiệm bản thân sau mười sáu năm. Nếu như thành công, hắn sẽ dục hỏa tân sinh, đi càng kiên định, đi càng thành công, nếu như bại... Không, Tần Mệnh sẽ không cho phép bản thân thua ở Bách Luyện Thú Vực, cứ việc Thú Vực chỗ đó được xưng là đệ nhất Yêu tộc.
Sau khi rời khỏi u cốc bế quan, Tần Mệnh muốn tìm Nguyệt Tình các nàng ngồi xuống nói chuyện thật tốt, nói chuyện về Táng Hoa, nói chuyện về hài tử kia. Dằn vặt trong thiết lao tại Tiên Linh Đế Quốc, để cho hắn vô số lần sụp đổ, vô số lần hôn mê, cũng vô số lần ruột gan đứt từng khúc, nghị lực thủ hộ hắn kiên trì xuống đây chính là tới từ những người hắn yêu kia, còn có những lữ trình hắn đi qua kia. Hắn đã trọn vẹn đã thấy ra, cũng đã làm xong chuẩn bị đối mặt với các nàng.
Tại đêm trước mời chiến thiên hạ, nghênh chiến Thiên Đạo, hắn cũng hi vọng bản thân cùng người bên cạnh đều không lại có khe hở, tương lai bất luận thành công hay thất bại, cũng không lại có tiếc nuối.
Tuy nhiên...
Yêu Nhi trở lại Thiên Thu cung, Nguyệt Tình Đồng Hân liên thủ bế quan, Táng Hoa đều đem mình phong tại Thất Nhạc Cấm Đảo.
Tần Mệnh bất đắc dĩ, chỉ có thể lại về tới Tinh Linh đảo. Muốn ngồi cùng Tần Dĩnh, nhưng muội muội cũng đang bế quan, tìm những người khác, cũng đều không đếm xỉa tới hắn, đều đang cố gắng bế quan tu luyện.
- Tần Mệnh, ngươi xuất quan à nha ?
Tiểu Tinh Linh Lan Anh từ đằng xa chạy tới, dưới đêm trăng như là một tiểu tiên tử vui sướng, kinh hồng lóe lên, xuất hiện tại trước mặt Tần Mệnh.
- Đêm nay trên đảo rất yên tĩnh.
Tần Mệnh nhìn thấy tiểu Tinh Linh vui sướng này, trên mặt cũng không thể không lộ ra chút vui vẻ.
- Các trưởng lão bảo mọi người bế quan đây này, ta vụng trộm chạy đến.
Lan Anh le lưỡi, hi cười hì hì lấy.
- Muốn đi tìm Dương ca ca của ngươi ?
- Ta không tìm hắn a, ta muốn đi tìm Nguyệt Yêu ca ca kia, ngươi đi không ?
- Bí mật nhỏ của các ngươi, ta liền không lẫn vào.
- Nghĩ gì vậy, Nguyệt Yêu ca ca phát hiện một thứ tốt, đi, mang ngươi đi xem.
- Ngươi... Là cố ý tới tìm ta hay sao ?
- Nha, có rõ ràng như vậy sao ?
Tần Mệnh lắc đầu mà cười:
- Chuyện gì ?
- Qua đi xem ngươi sẽ biết.
Trong một mảnh rừng cây yên tĩnh, một gốc cây cổ thụ cứng cáp lớn như núi, vạn nhánh cây rủ xuống, rậm rạp lại thanh thúy tươi tốt. Mỗi gốc cổ thụ đều tách ra lấy lục quang sinh mệnh, như là vô số đom đóm bay múa, cho nên nơi này không hề âm u nặng nề, ngược lại càng thêm mỹ lệ đến thần bí, như là đi vào một mảnh mộng cảnh thần bí.
Hơn mười tiểu Tinh Linh đang vây ở chỗ này, kỳ lạ nghiên cứu cái gì.
- Đến đến đến, tránh ra tránh ra, ta mời cho các ngươi một người lợi hại.
Lan Anh lôi kéo Tần Mệnh chen đến bên trong.
Tần Mệnh cười khổ, nha đầu kia xem ta là Bách Sự thông.
- Tần Mệnh ? Ngươi xuất quan rồi a ?