Chương 3486: Bí mật Tiên Thạch Tinh Giới
Chương 3486: Bí mật Tiên Thạch Tinh Giới
Quỷ Đồng nghiêng cái đầu nhỏ:
- Tỷ tỷ của ta đâu ?
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Trước làm chính sự.
Thanh âm Quỷ Đồng non nớt:
- Ta nhớ tiểu tỷ tỷ.
- Nàng rất nhanh liền trở về.
- Thật sự ?
- Ta lừa qua con sao ?
- Nhưng nàng bị ăn a.
- Nàng không có bị ăn, chỉ là... ừm... Đi đến một nơi khác.
- Chết ? ?
Khóe mắt Tần Mệnh co lại:
- Làm sao có thể chết !
- Đại nhân nói đi chỗ rất xa, chính là chết.
Quỷ Đồng mở to đôi mắt linh động, căng thẳng nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Yên tâm đi, nàng sẽ trở lại. Con hãy lớn lên thật tốt, đừng có lại bị nàng khi dễ.
- Người không gạt ta chứ ? Ta chuẩn bị cho tốt lễ vật cho nàng.
- Lễ vật gì ?
- Không nói cho người.
Quỷ Đồng nói xong nói xong, con mắt vậy mà bắt đầu phát sinh biến hóa, mắt trái trở nên đen kịt, mắt phải trở nên trắng muốt, dường như đối ứng lấy khối Âm Dương ngọc thạch trên bầu trời kia, thân thể nhỏ nhắn run run một cái, còn giống như có chút thống khổ.
Tiên Thạch Tinh Giới phóng thích năng lượng càng ngày càng mạnh, bành trướng ra lực lượng không gian cuộn trào mãnh liệt. Bình thường năng lượng không gian khả năng vô hình không màu, nhưng bây giờ lại như là sóng cả lao nhanh khuếch tán to lớn, rộng lớn mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy, rung động lòng người. Chúng không chỉ bao phủ Vương Cung, Vương Quốc Vĩnh Hằng kéo dài hơn trăm dặm đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh bao lại. Âm Dương ngọc thạch như là Âm Dương nguyệt thần bí khó lường, ở trên không tách ra từng lớp năng lượng, sáp nhập vào lực lượng không gian đang lao nhanh, dần dần bày biện ra kỳ quang bảy màu như ánh bình minh.
- Rất khó chịu sao?
Ý thức thể của Tần Mệnh vỗ nhẹ Quỷ Đồng.
- Không đau!
Quỷ Đồng rất khó chịu, lại cũng không phải là đau đớn.
- Có cảm thụ gì đặc biệt?
Tần Mệnh lại hỏi Quỷ Đồng.
Quỷ Đồng nhíu lại lông mày, cố gắng nghĩ một lát, nghẹn ra một chữ:
- Có.
- Cảm thụ gì?
- Nói không nên lời.
Tần Mệnh một hồi đau đầu:
- Có phải cảm giác bên trong Tiên Thạch Tinh Giới có lực lượng nào đó bị tỉnh lại hay không?
Quỷ Đồng dùng sức gật đầu:
- Hình như là vậy.
- Liên hệ giữa con cùng Tiên Thạch Tinh Giới còn có ở đây không?
- Ở đây.
- Con nhìn thấy được.
Trong ý thức Quỷ Đồng chính xác đang không ngừng mà xuất hiện lấy cảnh tượng huyền diệu phức tạp, cảnh tượng chân thật lại mãnh liệt, giống như thật sự đặt mình trong trong đó.
- Trời đất hỗn độn, không gian vặn vẹo, kỳ quang sôi trào, to lớn khôn cùng, một ngọn núi to lớn nguy nga cao vút tại phía trước, dường như là duy nhất giữa trời đất, tách ra lấy cường quang ngập trời, đến trên đỉnh núi còn vờn lấy một cái màn sáng Thái Cực Âm Dương. Một cái...
- Một cái gì, cẩn thận nói nói?
- Núi.
- Hết rồi?
- Liền có một ngọn núi. Rất lớn, rất cao, không có cây, không có núi, không có nước, bên trên có ánh sáng.
Tần Mệnh mỉm cười cổ vũ:
- Không sai biệt lắm, đã miêu tả vô cùng kỹ càng. Con hiểu được lịch sử Quỷ Linh Tộc của mình không?
Quỷ Đồng rất thành thật mà nói:
- Không hiểu rõ.
Trong đầu Tần Mệnh thầm than, trách ta, không dụng tâm tư dạy dỗ.
- Rất lớn.
Quỷ Đồng lại nói, cảnh tượng trong ý thức cho hắn cảm giác chính là mênh mông gợn sóng, để cho hắn có lấy một loại cảm giác vô cùng nhỏ bé.
Tần Mệnh đi ra bên ngoài, tìm đến Hải Đường đang nghiên cứu thư dược, mời đến trong Vương Cung Vĩnh Hằng.
- Đây là như thế nào?
Hải Đường kỳ lạ nhìn Vương Cung biến hóa dữ dội, Tiên Thạch Tinh Giới sôi trào lấy cường quang, dâng lên không định, dung hợp cùng lực lượng Âm Dương trên không trung, cuộn trào ra màn sáng mãnh liệt như sóng dữ, bao phủ cả phiến Vương Quốc Vĩnh Hằng.
Quỷ Đồng bổ nhào vào trong ngực Hải Đường, vui sướng ôm lấy.
- Quỷ Linh Tộc cùng Tiên Thạch Tinh Giới cụ thể là quan hệ như thế nào, ta chỉ chính là thời điểm lúc ban đầu.
Tần Mệnh nhớ tới lời Hải Đường nói với hắn lúc trước kia. Sở dĩ Quỷ Linh Tộc có thể che dấu trong hư không, trọn vẹn ẩn nấp vô tung, là bởi vì bọn họ có một bảo vật thần thánh thượng cổ, tên là Tiên Thạch Tinh Giới. Nhưng không có nói Tiên Thạch Tinh Giới từ đâu mà đến, lại có bí mật gì càng sâu.
Hải Đường kỳ quái nhìn Tần Mệnh, lại nhìn Âm Dương Nguyệt trên không trung đang giao hòa kia, chậm rãi lắc đầu:
- Trong Quỷ Linh Tộc không có ghi lại phương diện này, chỉ biết là Tiên Thạch Tinh Giới là một thượng cổ kỳ thạch, có được lực lượng không gì sánh kịp, có thể ổn định không gian, sáng tạo thế giới, nhưng có thể tỉnh lại Tiên Thạch Tinh Giới cùng lúc khống chế nó, chỉ có Quỷ Đồng Quỷ Linh Tộc. Ngươi hoài nghi cái gì?
Tần Mệnh đã trầm mặc trong chốc lát, mới nói ra phỏng đoán của bản thân:
- Ta hoài nghi chúng có quan hệ cùng cửu đại thần sơn.
- Cửu đại thần sơn là cái gì.
- Tựa như thần sơn Ngũ Hành Sáng Thế Sơn, Thiên Mệnh Chúng Sinh Sơn, là bản nguyên thời điểm trời đất sơ khai, chống lên trời đất, diễn biến muôn dân trăm họ cùng trật tự muôn vật, trong cửu đại Tinh Thần Sơn có một Âm Dương Vạn Giới Sơn!
Tần Mệnh chỉ biết là tên cửu đại thần sơn, cũng không hiểu rõ nhiều. Chỉ sợ trên thế gian người có thể kỹ càng giới thiệu về mỗi một tòa thần sơn đã sớm chết không biết bao nhiêu năm.
- Ý của ngươi là, Tiên Thạch Tinh Giới là tiên vật ra đời trên Âm Dương Vạn Giới Sơn?
Hải Đường đều sợ hãi thán phục sức tưởng tượng của Tần Mệnh.
- Khả năng như thế.