Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3510 - Chương 3510: Phàm Dương Quyết Tâm (2)

Chương 3510: Phàm Dương quyết tâm (2) Chương 3510: Phàm Dương quyết tâm (2)

Mộng Thiên đảo cũng như Đại Hỗn Độn Vực, đã tồn tại quá lâu, mỗi một tấc thổ địa nơi này, mỗi một mảnh núi rừng nơi này, mỗi một tòa thành trấn nơi này đều mang theo một loại khí tức lâu đời, hơn nữa không chỉ có Nhân tộc sinh sống tại đây, càng có rất nhiều Yêu tộc cùng Ma tộc. Chỉ là không có ai lại ở chỗ này tổ xây tông môn bang phái gì, đều là tạm thời cư trú, hoặc là an phận trốn tránh.

Hòn đảo náo nhiệt lại phồn hoa, Nhân tộc chiếm đa số, thực sự tùy ý có thể thấy được Ma tộc cùng Yêu tộc, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy Linh Thể hiếm thấy, ngẫu nhiên có cãi nhau, cũng rất ít có chém giết. Mặc dù chiến tranh Dạ Ma tộc cùng Bách Luyện Thú Vực tác động lực chú ý khắp thiên hạ, nhưng nơi này cũng không có bị ảnh hưởng gì, tối đa có thể nghe được một ít nghị luận. Dù sao đó cũng là chiến tranh giữa Hoàng tộc, càng sẽ không liên quan đến nơi đây, những người khác vẫn là sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, truy cầu mong ước của mình.

Phạm Dương đứng ở bên trong tại một tòa tiểu viện lịch sự tao nhã, nhìn qua núi lớn nguy nga xa xa, chỗ đó chính là nơi trèo lên Thiên Thê Đại Hỗn Độn Vực. Tuy nhiên người ngoài muốn đi đến chỗ đó, trừ phi là sau khi chấp nhận thẩm tra tuyên thệ vĩnh viễn định cư, hoặc là chính là ký kết giấy sinh tử, đi đến Chiến Trường Hồng Hoang.

- Thiếu gia, ngài thật sự nghĩ được chưa?

Một vị lão nhân từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt u ám có chút khó coi.

- Đây là biện pháp duy nhất ta có thể chứng minh mình.

Phạm Dương nắm chặt hai tay, trong ánh mắt lộ ra một sự lăng lệ ác liệt. Tiên Linh Đế Quốc đã đại loạn, chư hầu tông môn khắp nơi cũng bắt đầu chinh phạt bốn phía, ngay cả vô cùng nhiều thế lực bên ngoài đều liên tiếp đổ bộ, công lướt thành trấn, cướp đoạt bảo tàng, là nguy cơ lớn nhất của đế quốc gần vạn năm qua. Mặc dù tình thế khu vực Hoàng Thiên Thành ổn định, cũng bắt đầu liên thủ bồi dưỡng Nhân Hoàng mới, nhưng đối với chuyện ai tạm thời chưởng quản đế quốc này khắp nơi đều sinh ra ý kiến khác nhau to lớn.

Phạm Dương là tiểu thiên tử duy nhất, theo lý thuyết nên thuận lý thành chương kế vị, trùng kiến hoàng cung, dẫn xa Hoàng Thiên Thành, cùng lúc ổn định cục diện đế quốc. Hắn càng có lòng tin tại tương lai không lâu tiến vào Hoàng Võ Cảnh, trọng chấn đế quốc hùng phong. Nhưng mà, bản thân hắn đề cử vậy mà đã nhận được hơn sáu phần thế gia phản đối, lý do lại là hắn đã bị Tần Mệnh gieo xuống tâm ma, cuộc đời này vô duyên Hoàng Võ Cảnh!

Đám thế gia theo như lời tâm ma một là đến từ việc ở bên trong Tiên Linh thiết lao bị Tần Mệnh nhục nhã cùng trọng thương, hai là trước khi Tần Mệnh rời khỏi Hoàng Thiên Thành, tru diệt Yến gia, lại đều không có nâng lên nửa chữ đối với Phạm Dương, phần khinh thường này đối với hắn càng là một sự kích thích. Chỉ cần Tần Mệnh một ngày không chết, hai loại tâm ma này sẽ vĩnh viễn kìm hãm lấy Phạm Dương phát triển, đừng nói Hoàng Võ Cảnh, ngay cả cửu trọng thiên đều chưa hẳn có thể thành công.

Hơn nữa, Phạm Dương thiên phú không tồi, năng lực lại phổ biến nhận đến lên án, thời kỳ hòa bình ngược lại là có thể lãnh đạo đế quốc, hiện ở loại tình huống này quả quyết không được.

Phạm Dương xấu hổ và giận dữ, lần lượt theo lý lẽ cố gắng, lại lần lượt bị vô tình phản bác, về sau ngay cả gia tộc cũng bắt đầu không lại ôm lòng tin.

Phạm Dương vô cùng không cam lòng, hắn muốn chứng minh bản thân, ngoại trừ tự tay giết Tần Mệnh, cũng chỉ có thể đi đến Chiến Trường Hồng Hoang, lưu danh trên Đế Hoàng bia. Nhưng... Giết Tần Mệnh? Hắn thật không có cái dũng khí kia, tất cả thế gia Hoàng Thiên Thành càng tuyệt đối không cho phép Phạm Dương đi giết Tần Mệnh. Mặc dù hiện tại Tần Mệnh bị nhốt tại Bách Luyện Thú Vực, nhưng nếu như phương diện Tiên Linh Đế Quốc có bất kỳ một người nào dám đi nhúng tay, Tần Mệnh tuyệt đối sẽ không quản một cái giá lớn xông ra Bách Luyện Thú Vực, tàn sát Hoàng Thiên Thành. Hoàng Thiên Thành không thể trêu vào cái tên điên kia. Cho nên, Phạm Dương chỉ có thể đến Chiến Trường Hồng Hoang, tới nơi này chứng minh giá trị của mình.

Phạm Dương tin tưởng, chỉ cần mình đạt được Đại Hỗn Độn Vực tán thành, không chỉ trong Hoàng Thiên Thành không có ai lại nghi vấn hắn, ngay cả thế lực bên ngoài hoàng thành cùng gia tộc đều sẽ xem hắn là hi vọng đế quốc.

- Thiếu gia, ta hiểu tâm tình của ngài, cũng ủng hộ ngài đến Chiến Trường Hồng Hoang. Nhưng Chiến Trường Hồng Hoang hung hiểm vạn phần, sinh tử khó liệu, hiện tại Tiên Linh Đế Quốc lại một mảnh hỗn loạn, lực ảnh hưởng suy vi, ngoại giới càng sẽ không để ý uy danh ngài, ta sợ ngài tiến vào...

Lão nhân không dám nói tiếp.

Hắn tin tưởng thực lực cùng tiềm lực Phạm Dương, nếu như lúc khác, đi vào cũng không sao, nhưng bây giờ Phạm Dương tâm không yên tĩnh, vừa gấp chứng minh bản thân, rất dễ dàng nôn nóng liều lĩnh, gặp bất trắc.

- Ta muốn cho tất cả mọi người biết, danh tiếng tiểu thiên tử Phạm Dương ta không phải dựa gia tộc mà có được, năm đại khí hải của ta càng không phải để bài trí.

Phạm Dương chưa bao giờ toàn thân tràn đầy chiến ý như hôm nay, biến cố đế quốc, vận mệnh gia tộc, để cho hắn một đêm lớn lên, bây giờ là thời điểm bày ra bản thân chứng minh chính mình.

- Nếu ngài đã kiên trì, ta liền cầu chúc ngài lưu danh Đế Hoàng bia. Tuy nhiên, ngài nhất định phải mang theo Đường Chiến vào Chiến Trường Hồng Hoang, đây là mệnh lệnh tộc trưởng.

Phạm gia tự thân chọn phái đi một vị cường giả Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên, cùng Phạm Dương tiến vào Chiến Trường Hồng Hoang. Dù cho có ngoài ý muốn, cũng có thể bảo đảm Phạm Dương còn sống đi ra. Dù sao thiên phú Phạm Dương còn tại đó, cho dù không thể trở thành chủ nhân đế quốc, nhưng còn phải làm lĩnh tụ gia tộc bọn họ.

- Không cần, những người Đại Hỗn Độn Vực kia không phải nhìn ngươi có thể còn sống đi ra Chiến Trường Hồng Hoang hay không, là nhìn ngươi biểu hiện tại chiến trường, ta là đi chứng minh bản thân, không phải đi tu luyện rèn luyện.

- Chuyện này không thể bàn bạc, ngài phải mang hắn lên. Ngài đừng có gấp, trước hãy nghe ta nói hết, gần nhất tiến Chiến Trường Hồng Hoang người... Có chút phức tạp...

Giọng điệu Lão nhân lộ ra nặng trịch.

Phạm Dương kỳ quái nhìn lão nhân:

- Ai vào?
Bình Luận (0)
Comment