Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3528 - Chương 3528: Tam Đại Thiên Kiêu (2)

Chương 3528: Tam đại thiên kiêu (2) Chương 3528: Tam đại thiên kiêu (2)

Sau khi lôi cầu nứt vỡ, sấm sét màu tím bên trong như là nước lũ không khống chế được, cuộn sạch bầu trời, đinh tai nhức óc, to lớn đến rung động, lôi vân trầm trọng khổng lồ đều bị dọn dẹp không còn gì, toàn bộ băng diệt. Lôi triều lao nhanh ở trên không, không có rơi xuống non sông, nhưng mặc dù như vậy, tất cả sinh linh tụ tập ở chỗ này đều cảm nhận được một loại uy năng khiến trái tim sợ hãi đập nhanh, dường như thiên thần thức tỉnh, gào thét đối với muôn dân trăm họ thiên hạ.

Ký tự cổ xưa bên trong lôi cầu sáng ngời đến chói mắt, cùng với lôi uy cuồn cuộn loạn xạ một lúc tại đầy trời, sau đó liên tiếp xông về Tần Mệnh, giao hòa đến trong thân thể của hắn. Tình cảnh trong khí hải của Tần Mệnh là một mảnh bạo động, vô tận lôi triều sôi trào không dứt, như là từng tầng sóng lớn, va chạm đao khí Tu La đao giữa trời. Từng chữu từng chữ cổ rơi xuống, như là tinh thần màu tím, chìm vào đáy biển, đem khí hải Lôi Đình đen kịt chiếu sáng thành màu tím sậm.

Chữ cổ tràn ngập lôi uy dữ dội, mang theo khí thế nguyên thủy điên dại, chúng ở riêng các nơi khí hải, chiếu rọi lẫn nhau, mãnh liệt cộng minh, đem toàn bộ khí hải bịt kín một tầng khí thế mênh mang đến thần bí, lại đem khí thế Lôi Thiềm đều đè ép xuống dưới.

- Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật chân chính!

Tần Mệnh yên lặng cảm thụ lấy uy năng chữ cổ, cảm xúc bành trướng.

Ban đầu ở Huyễn Linh Pháp Thiên lần đầu tiên tiếp xúc với Thái Công Lôi Hoàng, sấm sét cảm nhận được chính là màu tím, tuy nhiên tu tập Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật thủy chung không có diễn biến đến một bước màu tím này, mà là dừng lại tại màu đen, lại khẳng định có không trọn vẹn. Chỉ là không biết là Thái Công Lôi Hoàng cố ý, hay là vì nguyên nhân đặc thù nào mà thất lạc. Tần Mệnh còn một lần có chút tiếc hận, không nghĩ tới vậy mà lại ở chỗ này đụng phải Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật nguyên vẹn, càng lần nữa chứng kiến thiên lôi màu tím.

Sau khi lôi triều màu tím khủng bố tản ra, tất cả sinh linh một lần nữa ngóng nhìn bầu trời, lôi cầu không còn, ngay cả dấu vết đều cảm thụ không đến, lôi vân cũng không còn, trong xanh vạn dặm, chỉ có một nam tử toàn thân kim quang huy động cánh chim hoa lệ màu vàng, đứng tại vị trí lôi cầu hiện ra, ở bên trong đồng tử màu vàng lóe ra ánh sao hồ quang điện, có một loại uy thế đặc biệt, rất nhiều Linh Yêu cũng không dám nhìn thẳng.

- Lôi cầu ở đâu!

Kim Linh Lôi Bằng gầm thét, cánh chim dày rộng cực lớn đột nhiên vung lên, lượng lớn Kim Vũ sôi trào, trải rộng bốn phương tám hướng, từng sợi lạnh giá sắc bén, nhắm ngay Tần Mệnh. Mắt nó nhìn muốn đoạt đến lôi cầu, lại bị một tên nhân loại không biết từ từ đâu xuất hiện nhặt được tiện nghi.

Tần Mệnh nháy mắt chấn vỗ bốn cánh chim sau lưng, lượng lớn quang vũ lăng không hiện đến, kim quang sáng chói, tinh xảo linh động, lại bắt đầu dâng lên một cơn lốc, chúng từ trên trời giáng xuống, cùng Kim Linh Lôi Bằng Kim Vũ hỗn hợp đến cùng một chỗ, vô thanh lơ lửng, toàn bộ tập trung vào Lôi Bằng. Mặc dù không có bao nhiêu thanh thế dữ dội, nhưng lại vô thanh vô tức tập trung, để cho Lôi Bằng cảm nhận được uy thế to lớn, tâm cũng nhịn không được mà rụt rụt.

Kim Linh Lôi Bằng mặc dù phẫn nộ, lại cũng không dám lộn xộn, vừa đề phòng vừa khẩn trương dán mắt vào nam tử trên không trung. Thiên Quang Lôi Hổ cùng các lôi thú đều thoáng thanh tỉnh, cảm nhận được uy thế bình tĩnh lại mênh mông như đại dương trên thân nam tử kia, huyết mạch toàn thân đều không thể khống chế được mà run động.

- Đó là ai, cũng dám cưỡng đoạt lôi cầu.

Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn qua, trên vạn lôi thú tụ tập, còn có Mộ Dung Thiên Tư cùng Nhiếp Viễn nhìn thèm thuồng, vậy mà còn có người dám nhúng tay.

Mộ Dung Thiên Tư lạnh mặt xuống, chỉ cùng Nhiếp Viễn dây dưa trong chốc lát, lại bị người khác nhanh chân đến trước. Nhưng khi nàng đang muốn quát tháo, xa xa Nhiếp Viễn lại đột nhiên kinh hô:

- Tần Mệnh?

Nhiếp Viễn thật không thể tin được nhìn nam tử kia, làm sao lại giống Tần Mệnh như vậy? Chẳng lẽ là có ai đang đóng giả Tần Mệnh, ai sẽ chơi như vậy!

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Mộ Dung Thiên Tư liếc mắt nhìn sang Nhiếp Viễn.

Nhiếp Viễn nhìn kỹ trong chốc lát, sắc mặt lần nữa biến đổi, không đúng, đây không phải giả mạo, đây chính là Tần Mệnh. Nhưng, làm sao hắn lại ở Chiến Trường Hồng Hoang này? Hắn kinh ngạc một hồi, từ từ định thần, cách không ngóng nhìn Tần Mệnh:

- Bách Luyện Thú Vực không đủ để ngươi chơi, còn có lòng dạ thanh thản tới Chiến Trường Hồng Hoang này?

- Đã muốn chơi liền chơi lớn, Bách Luyện Thú Vực một hồi, Chiến Trường Hồng Hoang này lại mở một hồi.

- Ngươi vụng trộm đến, hay là...

- Tin tức hẳn là đã tràn ra đi. Không bao lâu nữa, nơi này muốn náo nhiệt. Nhiếp Viễn công tử muốn lưu danh Đế Hoàng bia, chơi nhỏ đánh nhỏ có ý gì? Ngươi nên cảm tạ ta cung cấp cho ngươi một cơ hội tốt hơn.

- Ha ha, cuồng ngạo! Bách Luyện Thú Vực có Hắc Long che đậy, ngươi còn có thể nhảy dạo nhiều vài ngày, nhưng đến Chiến Trường Hồng Hoang này, cũng không có ai có thể giữ được ngươi.

Nhiếp Viễn cười nhạo Tần Mệnh tự phụ cuồng ngạo, trong lòng lại một hồi kinh hãi, chẳng lẽ ý tên điên này là muốn khiêu chiến bốn đại hoàng tộc tại Chiến Trường Hồng Hoang? Hắn trọn vẹn có thể tưởng tượng đến sau khi tin tức tản ra, cường giả thất trọng thiên cùng bát trọng thiên của bốn đại hoàng tộc Thiên Võ Cảnh sẽ là phản ứng gì, nhất là những thiên tài kia, khẳng định tranh nhau tới Chiến Trường Hồng Hoang. Đến lúc đó nhất định sẽ là một hồi hỗn chiến to lớn.

Tần Mệnh làm như vậy, mặc dù có thể sẽ giảm bớt lực lượng Thiên Vương Điện tại Bách Luyện Thú Vực, nhưng hắn muốn một thân một mình đến khiêu chiến bốn đại hoàng tộc, không khác gì nói chuyện hoang đường viển vông.

- Không cần thăm dò ta, ta không mang bảo tiêu!

Tần Mệnh hữu ý vô ý liếc mắt nhìn nữ chiến tướng sau lưng Nhiếp Viễn.
Bình Luận (0)
Comment