Chương 3537: Tứ phương cự phách (1)
Chương 3537: Tứ phương cự phách (1)
Tất cả Hoang Huyết Lôi Điệp phẫn nộ gáy to, lại cũng bắt đầu sợ hãi.
Một màn này đối với chúng kích thích quá lớn.
Tần Mệnh toàn thân rách nát, máu tươi giàn giụa, bộ dáng thật sự là vô cùng thê thảm, nhưng khí tức ngược lại càng là điên cuồng, càng là kinh khủng hơn.
Lôi triều vẫn còn bạo động, nhưng Hoang Huyết Lôi Điệp cùng Tần Mệnh bên trong lại một lần nữa bắt đầu giằng co. Chỉ là cái không khí khẩn trương này rất nhanh đã bị cắt đứt, xa xa ba người Thanh Lăng đang xông lại rất nhanh, khí thế hùng mạnh như là sóng lớn vô hình đụng chạm lấy lôi triều.
Hoang Huyết Lôi Điệp lần nữa rít gào khàn khàn, nhấc lên lôi triều muốn phát động tấn công, nhưng toàn thân Tần Mệnh lại giương lên vô số kim quang, sáng chói chói mắt, mênh mông một mảng lớn, bốn phương tám hướng tập kích, như là quang vũ, hoặc như là kiếm sắc, xuyên thủng không gian, đụng chạm lấy mảng lớn Hoang Huyết Lôi Điệp.
Đám Hoang Huyết Lôi Điệp né tránh rất nhanh, nhưng số lượng của chúng quá lớn, vẫn là có trên vạn đầu bị đánh xuyên. Quang vũ điên cuồng phất phới đi ra ngoài, lại ùn ùn kéo đến trở lại, lần nữa xuyên thủng mấy ngàn đầu Hoang Huyết Lôi Điệp, chúng chở đầy lấy lực lượng sinh mệnh khổng lồ, đều hội tụ đến trên người Tần Mệnh.
Thân thể huyết nhục mơ hồ của Tần Mệnh nhanh chóng khôi phục, vốn là xương cốt đầy vết nứt nhưng giờ cũng đã khép lại, lại là mạch máu trùng sinh, da thịt trọng tụ, toàn bộ là đang khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được lấy. Tần Mệnh khôi phục thương thế, khí thế cũng lần nữa cường thịnh, hắn gào thét một tiếng, dứt khoát giết hướng Hoang Huyết Lôi Điệp, Hoang Thiên lôi thuẫn xa xa đã bị máu tươi nhuộm đỏ như là một tôn Lôi Sơn to lớn, theo Tần Mệnh khống chế đánh về phía phía trước thú triều, điên cuồng một kích, lôi triều sôi trào, lập tức giết chết mấy trăm đầu Hoang Huyết Lôi Điệp.
Đội ngũ Hoang Huyết Lôi Điệp một mảnh đại loạn, cứ như vậy trong một giây lát biến cố, một đám Lôi Điệp đằng sau bắt đầu lui lại, toàn bộ đội ngũ thú triều lập tức chịu ảnh hưởng, nhanh chóng tách rời, ngoại trừ số rất ít vẫn còn chống cự ra, thì phần lớn bộ phận đã bắt đầu chạy thục mạng.
- Đứng lại! Toàn bộ đứng lại! Chúng ta cùng giết hắn!
Bọn người Thanh Lăng đã giết tới đây, la lên gọi đám Hoang Huyết Lôi Điệp đang chạy tán loạn, không thể chờ một chút sao? Không thể lại kiên trì một chút sao?
- Ba vị tiền bối, không cần tiễn, ta sẽ đi tìm các ngươi.
Tần Mệnh quay đầu lại ngắm nhìn đám người Thanh Lăng, cánh chim đột nhiên chấn vỗ, mãnh liệt nhấc lên lôi triều, bắt lấy Hoang Thiên lôi thuẫn đã biến trở về nguyên hình, phóng lên trời, dùng tốc độ kinh người nhanh chóng biến mất tại bầu trời, để lại bọn người Thanh Lăng ảo não lại thở dài.
- Còn muốn đuổi sao?
Thanh âm Thanh Lăng rất lạnh, lại mang theo vài phần bất đắc dĩ. Nàng chưa từng xem Tần Mệnh là kẻ yếu, lại ước định cao nhất đến tình trạng ngang hàng cùng Nhiếp Viễn, hôm nay một hồi hỗn loạn chém giết, Nhiếp Viễn vậy mà bị bại triệt để đến chật vật, tình cảnh ngang nhiên đón đánh hơn mười vạn thú triều càng là rung động đến nàng thật sâu.
Mặc dù ngoài miệng nàng hỏi muốn truy kích hay không, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ có phải cần mang Nhiếp Viễn ra Chiến Trường Hồng Hoang hay không. Cũng không phải sợ, mà là có Tần Mệnh nhân vật cực đoan tại Chiến Trường Hồng Hoang, Nhiếp Viễn rất khó có cơ hội biểu hiện, ngay cả trận thảm bại hôm nay này cũng đã lưu lại ấn tượng không tốt cho Đại Hỗn Độn Vực, không có khả năng lại để cho hắn lưu danh Đế Hoàng bia, như vậy Nhiếp Viễn cũng đã mất đi ý nghĩa đến Chiến Trường Hồng Hoang.
- Trước làm rõ ràng mục đích Tần Mệnh đến Chiến Trường Hồng Hoang lại bàn.
Vân Tử Chân cùng Vạn Nhân Hiên nhìn qua phương hướng Tần Mệnh rời khỏi, lại tiếc nuối nhìn đám Hoang Huyết Lôi Điệp chạy thục mạng. Tạm thời tụ tập lại thú triều vẫn là quá yếu ớt, thời điểm thuận lợi dễ như trở bàn tay, đánh đâu thắng đó, gặp phải nguy hiểm liền bắt đầu chạy trốn tứ tán. Hôm nay không thể giết Tần Mệnh, sau này muốn lại vây khốn Tần Mệnh liền khó khăn, nói không chừng Tần Mệnh còn sẽ chủ động phục kích bọn hắn.
- Đi cùng?
Thanh Lăng rất do dự nói ra những lời này, đường đường là trưởng lão Kiếp Thiên Giáo, lại muốn mời cung phụng một thương hội phối hợp.
- Không cần.
Vân Tử Chân cùng Vạn Nhân Hiên trăm miệng một lời cự tuyệt, bọn hắn đến Chiến Trường Hồng Hoang là có mục đích đặc biệt, không thể để cho Thanh Lăng phát hiện, nếu không bảo bối đến trong tay Bát Bảo Lưu Ly Tông bọn hắn đều giữ không được bao lâu. Kiếp Thiên Giáo mặc dù cao cao tại thượng, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có thời điểm không biết xấu hổ.
- Tần Mệnh có bao nhiêu nguy hiểm, các ngươi còn không rõ ràng? Chỉ bằng vào hai người các ngươi có thể giữ được Mộ Dung Thiên Tư?
- Thanh Lăng trưởng lão, ngươi không khỏi quá xem nhẹ chúng ta.
Vân Tử Chân cùng Vạn Nhân Hiên trầm mặt xuống, vừa rồi là vì các loại tình huống đặc biệt, bọn hắn không thể giao thủ cùng Tần Mệnh mà thôi. Nếu như Tần Mệnh thực có can đảm phục kích bọn hắn, hai vị Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên bọn họ liên thủ nhất định có thể trấn trụ hắn, huống chi nếu Mộ Dung Thiên Tư thật là phóng thích Tế Linh áo nghĩa đến tận cùng, có thể thoát khỏi ỷ lại đối với vũ khí, thể hiện ra uy lực càng khủng bố. Tần Mệnh mặc dù nguy hiểm, lại chưa đủ dùng uy hiếp được tánh mạng của bọn hắn.
- Chúc các ngươi thuận lợi.
Thanh Lăng hừ lạnh, quay người rời khỏi.
Một hồi hỗn loạn va chạm oanh oanh liệt liệt liền chấm dứt như vậy, Kim Linh Lôi Bằng cùng các loại lôi thú mặc dù thật đáng tiếc không thể đạt được viên lôi cầu kia, nhưng ngẫm lại nhân loại kia cường đại, đều vứt bỏ tâm tư lại đi đuổi theo, thành đàn tản ra, trở lại lãnh địa của riêng mình. Đám cường giả Nhân tộc mang theo tâm tình cảm khái lại kinh hãi cũng lục tục rời khỏi, tiếp tục thám hiểm của bản thân.