Chương 3556: Bản thân tìm mẫu thân
Chương 3556: Bản thân tìm mẫu thân
Tần Mệnh bế quan trọn vẹn ba ngày sâu trong núi, tu luyện Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật, luyện hóa Tế Linh áo nghĩa, lần lượt trùng kích hàng rào cảnh giới, lại từng lần từng lần thất bại. Hắn rõ ràng đã đụng chạm đến hàng rào, cảnh giới bát trọng thiên liền tại trước mắt, lại bất luận như thế nào cũng đều bước không qua được một bước mấu chốt kia.
Khi trước tại Tinh Linh đảo không thể đột phá, Tần Mệnh nhận, dù sao cũng là Thiên Võ cao giai cảnh, mỗi một bước vượt qua đều vô cùng khó khăn, nếu không Thiên Võ cao giai làm sao lại lông phượng sừng lân, Hoàng Võ Cảnh như thế nào lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng hiện tại lại là Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật, lại là Tế Linh áo nghĩa, còn nuốt luyện hai mươi vạn Hoang Huyết Lôi Điệp Hoang Lôi, lại còn là kẹt tại một bước mấu chốt kia.
Tần Mệnh cùng Bạch Hổ nhìn nhau trong chốc lát, đắng chát cười cười, đột phá Thiên Võ cao giai cảnh... Khó a!
Từ lúc xuất đạo đến nay, các loại điên cuồng, các loại sinh tử, nương theo lấy các loại đại cơ duyên, cảnh giới cũng là từng tầng từng tầng đột phá, mặc dù có chút thời điểm cảm nhận được qua độ khó, nhưng khó như vậy còn là lần đầu tiên đụng phải.
Tuy nhiên Tần Mệnh yên tĩnh ngồi đấy lập tức từ từ bình thường trở lại, dù sao cũng là Thiên Võ cao giai cảnh, mỗi một trọng thiên đều là tiến thêm một bước đến Hoàng Võ, khó khăn cũng là nên phải, mỗi một bước đều cần càng lớn càng nhiều cơ duyên. Nghĩ tới đây, Tần Mệnh lại không khỏi cảm khái Vĩnh Hằng Vương Đạo cường đại, thập đại Vương Hồn quán thể, vậy mà có thể làm cho hắn tạm thời bước vào bát trọng thiên, phát huy ra lực lượng bát trọng thiên chân chính. Vương đạo nghịch thiên, không phụ danh tiếng của nó.
- Không ủ rũ, chúng ta còn có cơ hội.
Tần Mệnh dùng sức kéo dài dãn người, xương khớp toàn thân vang lên răng rắc. Mặc dù không có đột phá cảnh giới, nhưng thực lực vẫn là tăng tiến một mảng lớn, kinh mạch mở rộng, khí hải bành trướng, trong cơ thể đều chảy xuôi theo năng lượng màu vàng. Hắn vân vê đầu ngón tay, một cỗ Hắc Lôi xông tới, bắt đầu khởi động lấy năng lượng điên dại khủng bố, tuy nhiên tại trước mặt Tần Mệnh lại nhu thuận như là con rắn nhỏ. Hắc Lôi kịch liệt bắn tung toé, bên trong thai nghén lấy một tia Tử Lôi như con rồng nhỏ, rất yên tĩnh, uy lực lại đều muốn mạnh hơn tất cả Hắc Lôi vờn quanh nó cộng lại.
Cẩn thận tia Tử Lôi này, bên trong ánh tím tách ra còn có chữ cổ tinh mịn, đó là bóng dáng Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật hiển hóa, giao phó cho nó lực lượng thôn lôi càng tinh khiết cường đại hơn.
Tần Mệnh tin tưởng một tia Tử Lôi này thôi là tuyệt đối có thể đánh xuyên qua thân thể một cường giả thất trọng thiên, bất kể là mãnh thú, hay là thiên tài nhà ai.
- Dương Đỉnh Phong còn chưa có trở lại?
Tần Mệnh thu hồi Tử Lôi, thăm dò khí tức của Bạch Hổ. Hắn khi trước săn giết hai mươi vạn đầu Hoang Huyết Lôi Điệp, tất cả linh hạch lớn nhỏ góp nhặt lên vạn viên, toàn bộ cho Bạch Hổ, trong đó còn có một viên Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên. Lúc hắn bế quan, Bạch Hổ cũng đang nuốt luyện linh hạch, tuy nhiên thêm viên này cùng vạn linh hạch chồng chất cũng không có để cho huyết mạch Chí Tôn Bạch Hổ đột phá hàng rào, vẫn là kẹt tại thất trọng thiên đỉnh phong.
Bạch Hổ lắc đầu, Vương văn trên trán có chút tụ lấy, cũng đang không cam lòng cảnh giới vậy mà không có nửa phần rộng rãi. Một đầu Cùng Kỳ đem cảnh giới của nó ổn định tại thất trọng thiên đỉnh phong, lại nuốt luyện hai vị Thiên Võ bát trọng thiên Vân Tử Chân cùng Vạn Nhân Hiên, hiện tại càng là hấp thu lên vạn viên linh hạch, hàng rào cảnh giới rõ ràng liền tại trước mắt, nhưng vẫn là một mực áp chế nó, vượt qua không ra được một bước kia.
- Chiến Trường Hồng Hoang có con mồi, chúng ta có rất nhiều cơ hội.
Tần Mệnh an ủi Bạch Hổ, bỗng nhiên cười cười, đè thấp thanh âm:
- Bằng hữu ta tìm cho ngươi như thế nào đây? Có cảm giác chưa, ừm, ngươi khả năng không hiểu, chính là cái cảm giác toàn thân khô nóng, mãnh liệt muốn bổ nhào qua.
Vương văn trên trán Bạch Hổ lại tụ lại, nghiêng qua Tần Mệnh một cái, trong hơi thở vậy mà phát ra tiếng hừ lạnh rõ ràng.
Tần Mệnh cười đi qua, ôm lấy cổ Bạch Hổ:
- Dùng thẩm mỹ Bạch Hổ nhất tộc các ngươi đến xem, nó có tính xinh đẹp không? Nơi này chỉ hai huynh đệ chúng ta, có cái gì không tiện, nói nghe.
Bạch Hổ giật giật miệng, bay ra một chữ:
- Cút!
A ha! Nói chuyện! Tần Mệnh suýt chút nữa nở nụ cười, rõ ràng, còn rất chuẩn!
- Ta không nói kế hoạch lớn sinh sôi nảy nở gì kia của Tiểu Tổ, chỉ nói ngươi có cảm giác chưa? Thời đại này chỉ một đầu Bạch Hổ này, thời đại Thiên đình Bạch Hổ đều để cho Hổ Hoàng cho nuốt, hai thời đại cộng lại liền một đầu như vậy, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, nàng chính là đầu phòng ngươi đời này. Ca ca ta đương nhiên hi vọng ngươi có thể nhìn thuận mắt, có chút cảm giác.
Bạch Hổ quay đầu nhìn chằm chằm Tần Mệnh trong chốc lát, bay ra mấy chữ:
- Rảnh rỗi hay sao?
Tần Mệnh lay lông trên đầu hổ một cái:
- Ta nhìn xem ngươi đỏ mặt chưa?
Bạch Hổ tức giận đẩy ra tay của Tần Mệnh, đi ra u cốc.
Tần Mệnh tát một cái đối với bờ mông lực lớn thế trầm xuống của Bạch Hổ:
- Đều nhanh hai mươi! Ca ca lúc lớn cỡ như ngươi đều nhiều lần!
Bạch Hổ vung lên đuôi cọp vung hướng Tần Mệnh, Tần Mệnh linh hoạt tránh đi, cười nói:
- Tình cảm là cần bồi dưỡng, lúc cần phải ôn nhu ngươi liền ôn nhu, đừng luôn bướng bỉnh. Ngươi còn trông cậy vào người ta yêu thương nhung nhớ? Nhưng ta nhắc nhở ngươi, tìm một cơ hội vội vàng xử lý việc, hưởng thụ lần đầu tiên của ngươi thật tốt, bằng không thì ngày nào Tiểu Tổ đợi không kịp, thật khả năng hạ thuốc cho hai ngươi.