Chương 3559: Thiệu Dương Điện (1)
Chương 3559: Thiệu Dương Điện (1)
Tần Mệnh dừng lại trước bọn hắn cách mười thước, Dương Đỉnh Phong cùng Bạch Hổ cũng vây đi qua từ hai mặt.
- Không phải ta xem thường các ngươi, cho dù ta không ra tay, các ngươi tự cho là có thể đoạt qua được Mộ Dung Thiên Tư? Nếu như không phải ta ra tay, Mộ Dung Thiên Tư sớm đã giết các ngươi!
- Ngươi muốn như thế nào?
Sắc mặt Tô Phỉ An u ám, trong lòng cũng rất căng thẳng, cảnh giác Tần Mệnh phía trước, cũng cảnh giác Dương Đỉnh Phong cùng Bạch Hổ hai bên.
- Ta hiểu tâm tình các ngươi, nhưng cho các ngươi một cơ hội, lập tức rời khỏi Chiến Trường Hồng Hoang, trở lại đáy biển tiếp tục cuộc sống của các ngươi, đừng lại chuyện các ngươi ứng phó không được. Tuy nhiên, ta cũng không phải là người lương thiện gì, cơ hội chỉ có một lần, nếu như lại để cho ta nghe được các ngươi ở bên ngoài loạn truyền tin tức, hoặc là nhìn thấy các ngươi, cũng đừng trách ta ra tay hung ác.
- Ngươi thật thả chúng ta đi?
Một người trong Huyết Ngục nghi ngờ nhìn Tần Mệnh, gia hỏa giết người không chớp mắt này đã ngăn chặn bọn hắn, thật sẽ đơn giản buông tay?
- Cơ hội chỉ có một lần, đi thôi.
- Có điều kiện gì?
Ngay cả Liêu Nguyên Vũ cũng không tin.
- Không có điều kiện gì, thấy các ngươi đáng thương mà thôi.
Sắc mặt bọn người Liêu Nguyên Vũ biến đổi, đáng thương? Lại một câu đáng thương! Là đang nhục nhã chúng ta ư!
- Có được vực sâu khôn cùng dưới đáy biển, lại không sinh ra được một Hoàng Võ, rõ ràng có thể liên hợp sinh tồn, lại nhất định muốn đối kháng lẫn nhau, tiêu hao nguyên khí. Năng lực, quyết đoán, mưu trí, Thất Ngục các ngươi đều có khiếm khuyết. Ngay cả hiện tại không chiếm được Thủy Nguyên châu, cũng chỉ sẽ bốn phía tỏa ra tin tức, lộ vẻ chút ít thủ đoạn đê hèn, các ngươi có thể có tiền đồ gì.
Giọng điệu khinh thường của Tần Mệnh để cho sắc mặt bọn người Liêu Nguyên Vũ càng ngày càng khó coi, khí tức ồ ồ, lồng ngực đều đang kịch liệt nhấp nhô.
- Đi thôi, trở lại đáy biển, tiếp tục cuộc sống nhàm chán của các ngươi đi thôi.
Dương Đỉnh Phong thu hồi Phong Thiên Tà Long Trụ, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Tô Phỉ An không tin Tần Mệnh có lòng dạ thanh thản đến nói nhảm cùng bọn họ.
- Thấy các ngươi đáng thương, nhịn không được trò chuyện nhiều hai câu mà thôi.
Tần Mệnh quơ quơ ngón tay, nhạt cười nhạt nói:
- Nhắc nhở một chút, giúp các ngươi mở mang đầu óc.
- Ngươi thật thả chúng ta đi?
Liêu Nguyên Vũ nắm chặt nắm đấm, đây là mở mang đầu óc sao? Đây là nhục nhã!
- Hiện tại liền rời khỏi Chiến Trường Hồng Hoang, đừng để cho ta lại nhìn thấy các ngươi lần thứ hai.
- Chúng ta đi!
Liêu Nguyên Vũ cảnh giác đi phía trước đi vài bước, sau khi xác định bọn người Tần Mệnh thật không có ý tứ ra tay, mới lập tức tăng thêm tốc độ, mang theo bọn người Tô Phỉ An rời khỏi. Nhưng, sau khi đi hơn trăm thước, Liêu Nguyên Vũ quay đầu lại, phát hiện Tần Mệnh vẫn là đứng ở nơi đó không có đi, hắn nhướng mày nhăn lại, đi tiếp đi tiếp, cũng ngừng lại.
- Như thế nào? Đi mau a!
Tô Phỉ An thúc dục hắn, đi a, làm sao còn đứng lại. Mặc dù nàng hận Tần Mệnh, nhưng không thể không thừa nhận thời điểm mặt đối mặt cùng hắn trong lòng vẫn là có áp lực rất lớn, lại còn là áp lực mang theo căng thẳng sợ hãi, bởi vì ngươi trọn vẹn không xác định được Tần Mệnh có tại một giây sau đột nhiên sẽ liền lộ ra sát ý hay không.
…
Liêu Nguyên Vũ chau mày, nhìn Tần Mệnh ngoài trăm trượng:
- Tần Mệnh, làm sao mới sẽ bỏ qua chúng ta?
Tần Mệnh nhạt cười nhạt nói:
- Ta nói để cho các ngươi đi, liền để cho các ngươi đi.
- Không cần phải giả bộ đâu! Ngươi đến cùng muốn làm gì?
Liêu Nguyên Vũ không tin Tần Mệnh sẽ đơn giản tha cho bọn hắn, nếu thật là phát thiện tâm, cảnh cáo hai câu coi như xong, không cần nói nhảm, nếu thật là thả bọn họ đi, hiện tại cũng không còn đứng bất động ở nơi đó.
Hắn phải hỏi rõ ràng, nếu không từ nơi này đến cửa ra còn hơn hai ngàn dặm đường đều đi không an tâm.
Hắn nhắc tới như vậy, bọn người Tô Phỉ An cũng bắt đầu bất an.
Dương Đỉnh Phong trao đổi ánh mắt cùng Tần Mệnh, khóe miệng câu lên một đường cong.
- Các ngươi đã kiên trì như vậy thì phải giúp ta làm chút gì đó, ta còn thật nghĩ tới một chuyện.
Trong lòng bọn người Liêu Nguyên Vũ Tô Phỉ An một hồi lạnh lẽo, liền biết Tần Mệnh không yên lòng, may mắn hỏi một câu như vậy, bằng không thì nói không chừng lúc nào đó đã bị Tần Mệnh phục kích gài bẫy.
- Chuyện gì?
Liêu Nguyên Vũ khống chế lấy lửa giận muốn dâng lên trong lòng. Nhưng bản thân đường đường là Thiên Võ Cảnh bát trọng thiên, vậy mà sẽ sợ hãi đối với một thất trọng thiên, nghĩ tới đây hắn lại càng giận.
- Các ngươi có thể chờ lâu vài ngày tại Chiến Trường Hồng Hoang, tiếp tục tỏa ra tin tức, tận lực bôi đen ta.
- Ngươi là đang thăm dò ta?
- Liền làm theo lời ta bảo.
- Sau đó thì sao?
- Đợi ngày nào đó đụng phải Nhiếp Viễn, hoặc là Nhiếp Viễn tìm đến các ngươi, các ngươi liền nói khả năng giúp đỡ tìm đến ta, thuận tiện biểu đạt phẫn nộ chán ghét đối với ta, biểu lộ ra một chút sát ý, nói lúc cần thiết có thể liên thủ cùng một chỗ thu thập ta.
Tần Mệnh nói xong lại nở nụ cười, nói ra:
- Điểm ấy ta tin tưởng các ngươi nhất định sẽ biểu hiện vô cùng tự nhiên lại rất chân thật.
Đám người Liêu Nguyên Vũ bình tĩnh nhìn Tần Mệnh một lát, rốt cục cũng hiểu ý tứ cái tên điên này. Đây là muốn lợi dụng bọn hắn cho Nhiếp Viễn mở lồng a, nếu như Nhiếp Viễn không có hoài nghi, kết quả kia...
- Ngươi bảo chúng ta giúp ngươi giết Nhiếp Viễn? Ngươi sẽ không sợ chúng ta thật liên hiệp cùng hắn?
Tô Phỉ An hỏi lại.
- Tùy tiện, các ngươi ‘muốn lên’ thì cùng lên.
Tần Mệnh tùy ý cười, lại để cho biểu lộ hung ác trên mặt đám người Liêu Nguyên Vũ cứng lại, vậy mà không biết làm sao mở miệng. Trước kia bọn hắn cứ luôn cảm thấy loại người như Nhiếp Viễn kia cao cao tại thượng, cường đại như thần linh, không thể xâm phạm. Nhưng sau khi đã trải qua vài món chuyện như vậy, địa vị của Nhiếp Viễn trong trong bọn hắn vô hình giảm xuống rất nhiều, ngược lại Tần Mệnh lại như là một bóng ma như bao phủ trong lòng của mỗi người.