Chương 3565: Vùng trũng Hồng Hoang (2)
Chương 3565: Vùng trũng Hồng Hoang (2)
Dù là có thể dùng phương thức dò xét người khác, nhưng phạm vi cũng có hạn, chỉ có như Tần Mệnh khống chế Vĩnh Hằng Vương Đạo, cùng sinh mệnh lực cộng minh lực lượng truyền thừa, mới có thể bao trùm lên phạm vi trăm dặm, thậm chí càng rộng hơn.
Bạch Hổ đứng trên gò núi, đón lấy gió lạnh thấu xương, thèm thuồng nhìn rừng rậm mênh mông. Nó đang cẩn thận cảm thụ lấy năng lượng chấn động trong không khí, hô hấp lấy mùi hương yếu ớt trong không khí. Chí Tôn Bạch Hổ có thể nói là sát thần trong Yêu tộc, không chỉ huyết mạch cường đại, sức chiến đấu nhanh nhẹn dũng mãnh, lại còn có khứu giác mẫn cảm hẳn với tuyệt đại đa số mãnh thú khác, biết rõ khí tức các loại Linh Yêu, nhất là loài đã chiến đấu qua cùng nó.
Dương Đỉnh Phong có chút cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, bưng lấy Phong Thiên Tà Long Trụ chọc tại trước mặt, cộng minh cùng hàng tỉ Long lực bên trong, cảm thụ lấy long uy giữa phiến đất trời này. Năng lực đặc biệt của nó khiến nó có thể chiếu rọi cùng phiến đất trời này, tìm kiếm những long uy cường đại kia. Như Chân Long thuần huyết Hỏa Long này, cho dù nó khắc chế, đều vô cùng cường thịnh bành trướng, ngoài trăm dặm cảm nhận được không có vấn đề.
Một canh giờ sau, Bạch Hổ ngưng mi trước nhất, ngắm nhìn phương xa.
- Đến.
Tần Mệnh phát giác được khí tức sinh mệnh chấn động dữ dội ngoài trăm dặm, thật giống như trong đại dương mênh mông có ba ngọn sóng lớn đang lao nhanh, muốn không chú ý cũng khó khăn.
- Đi! Phục vụ chúng thật tốt!
Dương Đỉnh Phong nhếch lên khóe miệng, vung ra Phong Thiên Tà Long Trụ, bay lên không trước nhất.
Ngoài trăm dặm, Mộc Kỳ Lân đứng trên một gốc cây già, sắc mặt tái nhợt, lục quang nồng đậm lại bành trướng như là gió lớn không ngừng giải khai, khuếch tán về bốn phương tám hướng rừng rậm.
- Chết tiệt, lại đứt, đi đâu!
Một hồi truy tung trọn vẹn đuổi bảy ngày, ban đầu coi như thuận lợi, sau tới một lần mất dấu, lần lượt phán đoán sai lầm, khí tức của bọn người Tần Mệnh là xuất hiện một đoạn, biến mất một đoạn, có đôi khi nhiều đến năm ba dặm đều không có nửa điểm dấu vết, quấy nhiễu nó đuổi bắt nghiêm trọng.
- Mộc Kỳ Lân! Chúng ta phải đuổi tới khi nào?
Hỏa Long từ trên cao rơi xuống, trùng trùng điệp điệp đạp nát một khối đá lớn nghìn năm, vô cùng phẫn nộ. Vừa mới bắt đầu tin tưởng tràn đầy, kết quả bảy ngày ngay cả cái bóng đều không tìm được. Phí công nó khi trước còn tràn đầy đợi chờ đối với Mộc Kỳ Lân.
- Ngươi hài lòng đối với biểu hiện của mình không?
Cự Phong Long nếu không phải bởi vì Kỳ Lân đảo bị hủy, Kỳ Lân nhất tộc gần như tuyệt tích, nó thật hận không thể một móng vuốt vỗ vào trên đầu Mộc Kỳ Lân. Đường đường là Mộc Kỳ Lân, vậy mà suýt chút nữa lạc đường trong rừng rậm. Đấu đá bừa bãi, quẹo trái quẹo phải, một lần cũng thì thôi, đều hơn trăm lần rồi.
- Khí tức của Tần Mệnh rất mơ hồ, có đôi khi đột nhiên biến mất không có bất kỳ dấu vết, thật giống như... Giống như...
Mộc Kỳ Lân lông mày bỗng nhiên nhíu một cái, như là đang hỏi mình:
- Vượt qua không gian?
- Dù cho nổ tung tại chỗ, ngươi cũng tìm ra cho ta!
Hỏa Long là thật sự nổi giận, toàn thân phóng thích một ngọn lửa bừng bừng, nó cũng là nhìn tại Kỳ Lân nhất tộc gặp phải lên mới không có ra tay độc ác, nếu không đã sớm chụp chết Mộc Kỳ Lân. Chúng đằng đằng sát khí xông vào Chiến Trường Hồng Hoang, lời thề son sắt phải bắt được Tần Mệnh, hành hạ Tần Mệnh đến chết, kết quả vậy mà lại ‘Đi bộ’ ròng rã bảy ngày trong rừng rậm không có phần cuối này.
Mộc Kỳ Lân cũng không vừa lòng trước tình huống hiện tại, nhưng dấu vết khí tức của Tần Mệnh thật sự quá kì quái, nơi này có một chút dấu vết, chỗ kia có một chút dấu vết, có đôi khi một đường thẳng, có đôi khi một điểm một điểm, có đôi khi mọc lên như nấm bốn phương đều là. Nó có thể duy trì không ngừng mà đuổi theo, vẫn luôn một mực cùng theo, kỳ thật đã không dễ, đổi thành những người khác sớm mất dấu.
- Cho ngươi thời gian một ngày, lại nhìn không tới bóng dáng của Tần Mệnh, cút ra Chiến Trường Hồng Hoang cho ta.
Hỏa Long rống to.
- Đuổi kịp ta!
Mộc Kỳ Lân đè nặng tràn đầy ác khí, lập tức vọt tới, nhưng chưa có chạy mấy trăm thước, bỗng nhiên quay đầu:
- Không đúng, phương hướng này.
Hỏa Long cùng Cự Phong Long lăn lộn gầm thét trong cổ họng, nhưng lại không thể không nhẫn nại tính tình đuổi theo qua. Mặc dù chúng phẫn nộ, có thể không thừa nhận cũng không được, có thể đem Mộc Kỳ Lân lăn qua lăn lại thành như vậy, nói rõ bổn sự chạy trốn của hỗn đản Tần Mệnh kia thật lợi hại. Nếu như chỉ có hai bọn chúng, nói không chừng sớm bị đã bỏ qua.
Chúng tả xung hữu đột, hơn bảy mươi dặm đường chuyển hơn mười vòng lớn, hơn ba mươi lần chuyển hướng, trọn vẹn dùng một thời thời cơ, đem Hỏa Long kích thích không ngừng gầm nhẹ. Tuy nhiên, sau hơn bảy mươi dặm đó Mộc Kỳ Lân không lại tìm nữa.
- Tìm đến?
Hỏa Long cùng Cự Phong Long xuất hiện tại phía sau nó.
- Các ngươi nhìn chỗ kia!
Mộc Kỳ Lân chỉ vào phương xa, ở bên ngoài hơn ba mươi dặm, sóng sáng lăn tăn, sáng ngời chói mắt, đó là một mảng lớn hồ nước cùng sông lớn, phóng mắt nhìn lại thẳng đến chỗ trời đất va chạm, mênh mông một mảnh.
- Tần Mệnh chạy tới đó?
- Ta vẫn luôn kỳ quái vì cái gì Tần Mệnh trốn khắp nơi, không lại hiện thân phản kích, hiện tại rốt cuộc cũng có đáp án. Hắn hẳn là biết rõ chúng ta đến, cho nên không dám hoạt động ở trong rừng rậm, vọt vào mảnh vùng trũng phía trước kia rồi.
Năng lực của Mộc Kỳ Lân thích hợp rừng rậm, Hỏa Long cùng Cự Phong Long cũng thích hợp tác chiến sơn mạch, hết lần này tới lần khác đều không am hiểu thuỷ vực. Cho nên... Tần Mệnh chỉ có thể chạy đến thuỷ vực!