Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3592 - Chương 3592: Có Người Ăn Cướp, Thịt Hắn (1)

Chương 3592: Có người ăn cướp, thịt hắn (1) Chương 3592: Có người ăn cướp, thịt hắn (1)

Cự Điểu lặng ngắt như tờ đột nhiên động, cốt cánh khổng lồ đột nhiên phát động, toàn bộ đá vụn bên trên nứt vỡ, bụi mù ngập trời, trong hốc mắt nó luồn lên một cỗ minh hỏa, như là đột nhiên đang sống, phát ra tiếng rít gào thê lương. Cho đến sau lúc này, Nhiếp Viễn bọn hắn mới nhìn rõ ràng tư thế Cự Điểu vì cái gì quái dị, trên người nó vậy mà có lấy một đầu cự mãng khổng lồ quấn quanh, quấn trọn vẹn hai vòng, khả năng tại niên đại thật lâu đồng quy vu tận, bị vùi lấp dưới mặt đất, lại theo tầng đất biến thành núi cao.

Cự mãng vậy mà cũng trong thanh âm đùng đùng cử động, trong hốc mắt dâng lên minh quang hãi người, thoát khỏi Cự Điểu, quay cuồng ở trên không, cũng phát ra tiếng rít gào khàn khàn sắc nhọn đối với cùng một phương hướng.

Nguyệt Thiền tiên tử ngưng trọng nhìn núi rừng xung quanh, mặt đất đang nổ tung tóe, cây cối đang sụp đổ, một cỗ sóng khí từ trong vết nứt lên đến. Ở bên trong tiếng răng rắc như mọc thành phiến, từng bộ xương từ bên trong vùng vẫy đi ra, có nhân loại dẫn theo kiếm mẻ, có đại ma thiêu đốt lên ma khí, cũng có mãnh thú quái dị dữ tợn đáng sợ. Trong hốc mắt chúng đều dâng lên minh quang âm u, trong giãy dụa ngửa mặt lên trời rít gào, tình cảnh khủng bố đến cực điểm.

Cái mảnh núi rừng này giống như đã từng là một mảnh chiến trường tử vong, mai táng mấy trăm hơn một nghìn tính mạng, giờ phút này lại ‘Thức tỉnh’ toàn bộ, leo ra tầng đất.

Toàn thân Nguyệt Thiền tiên tử phất phới mê quang, chống cự lại khí tức Tử linh dâng lên từ dưới mặt đất, nàng nhìn hài cốt đầy đất, lại nhìn về phía phương xa.

Phạm Dương toàn thân đẫm máu, đang chém giết cùng một đầu ác thú, nhưng trong sông lớn phía trước đột nhiên sôi trào, lượng lớn bọt khí rậm rạp chằng chịt xuất hiện, tiếp đó là sóng lớn quay cuồng, va chạm lẫn nhau ra một trận nổ lớn điếc tai.

- Thiếu gia, tránh ra!

Đường Chiến lập tức ra tay, thủ hộ lấy Phạm Dương lui về phía sau hơn một nghìn thước.

- Rầm rầm...

Một thứ gì đó như ngọn núi nổi lên mặt sông, thủy triều theo đầy người chảy xuôi các khe hở, nó rộng chừng năm mươi đến sáu mươi thước, cao ba mươi đến bốn mươi trượng, toàn thân đen nhánh, lại dâng lên ánh sáng màu lam, nó nện bước chân nặng nề, đi tới bờ sông, chậm rãi ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét trống rỗng thê lương.

- Hí!!

Phạm Dương hít sâu một hơi, đó là một đầu chiến quy to lớn, tuy nhiên lại là đã chết từ lâu. Mai rùa bảo tồn coi như nguyên vẹn, nhưng bên trong lại chỉ còn lại có xương cốt, bên trong đầu lâu dâng lên hắc khí, bốc cháy lấy minh hỏa, tà ác lại khủng bố.

Đầu ác thú cùng Phạm Dương chém giết kia đều không ngừng lui về phía sau, trốn vào trong rừng rậm.

Đây đều là một ít bộ phận, phóng mắt nhìn khắp rừng rậm rộng lớn, lượng lớn thân núi đang nổ tung tóe, vô số mặt đất đang lún xuống, đậm đặc bụi quay cuồng ngập trời, như sương mù bao phủ, các loại hài cốt mai táng dưới mặt đất bò đi lên, đều hướng cùng một phương hướng, thê lương rít gào, tạo thành một cỗ âm triều to lớn lại khủng bố, càng tạo thành một màn hình ảnh quỷ dị lại tà ác.

Các cường giả Đại Hỗn Độn Vực đều có chút há miệng ra, chậm chạp xoay người, nhìn các loại hình ảnh âm u bày biện ra trên Lưu Ly bia.



- Là lão nhị?

Tần Mệnh đang suy nghĩ làm sao cầm khô lâu lão nhị trở về, kết quả sâu trong phương xa vang lên từng đợt tiếng quỷ kêu gào sắc nhọn, hắn lập tức dự cảm không ổn, cứ như vậy trong chốc lát, vùng núi gần hắn đều xuất hiện kịch biến, lượng lớn vết nứt khoa trương lan tràn, thanh âm nổ tung nặng nề để cho người ta sởn hết cả gai ốc.

Hơn mười khô lâu hình người từ dưới đất giãy dụa bò lên đi ra, bộ dáng khác nhau, tuy nhiên cũng giống như ngủ say thật lâu, xương cốt đều kết cùng nham thạch. Một trong số đó vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, lại dẫn theo một thanh chiến phủ khoa trương, cho người ta cảm giác rất không cân đối, nhưng khí thế dần dần thức tỉnh lại vô cùng cường hoành. Một bộ xương cốt cao chừng ba thước, tráng kiện, hình thể nguy nga, toàn thân quấn quanh lấy xiềng xích rỉ sắt, há mồm gào một tiếng, mặt đất núi rừng xung quanh đều đong đưa.

Một đầu Dực Long to lớn từ dưới vách núi giãy dụa đi ra, trên người vậy mà còn sót lại rất nhiều thịt nát, bộ dáng khủng bố, càng phát ra tiếng gầm gừ chói tai, đáp lại triệu hoán xa xa. Cốt dực cường tráng cứng rắn đột nhiên mở ra, vách núi đều bị xé ra khe hở thật sâu. Không biết ngủ say bao nhiêu năm, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được uy thế của nó khi còn sống.

- Xảy ra chuyện gì?

Dương Đỉnh Phong bất chấp năng lượng trong thân thể còn không có luyện hóa liền từ trong u cốc vọt ra, nhìn thấy một màn trước mặt lập tức biến sắc, võ pháp cùng huyết mạch của hắn đều là chí cương chí liệt, chịu không được nhất đồ âm u.

- Có thể là lão nhị!

Tần Mệnh nhìn thi hài không ngừng xuất hiện trong rừng rậm, sắc mặt đều trở nên không bình thường, cái này thật sự là lão nhị làm sao? Nó vậy mà có thể triệu hoán vong linh!

- Ngươi không coi được nó?

- Ta vừa vào một lát! Trước khi đi còn dạy nó hai câu, ta cho rằng... Thân thể ngươi được không? Thay ta trông coi Bạch Hổ, ta đi xem!

- Nhanh đi, mang theo Lam Lam.

Mặt Dương Đỉnh Phong cũng đầy ngưng trọng, khô lâu kia đang làm cái gì, triệu hoán đại quân vong linh quét ngang Chiến Trường Hồng Hoang?

Khô lâu lão nhị đứng tại đỉnh núi, khí tức lạnh giá, minh hỏa trong hốc mắt như máu, khí tức nó giờ phút này vô cùng đáng sợ, như là một tôn Minh Vương, đang tỉnh lại các vong linh ngủ say. Theo nghìn vạn hài cốt xuất hiện, trên đầu khô lâu lão nhị bắt đầu xuất hiện văn ấn màu xanh, chậm rãi lưu động, cuối cùng tại chỗ mi tâm đan vào thành một văn ấn cổ xưa, đó là ấn ký Tang Chung!
Bình Luận (0)
Comment