Chương 3594: Bất Tử Minh Phượng
Chương 3594: Bất Tử Minh Phượng
Thanh âm Bất Tử Minh Phượng mãnh liệt, minh hỏa toàn thân đều phóng đại vài phần. Nó là đến Chiến Trường Hồng Hoang tu luyện rèn luyện, không có ý định liên lụy đến trong ân oán của ai, nhưng nếu như Tần Mệnh không biết sống chết khiêu khích nó, nó cũng tuyệt đối không nương tay.
- Nó, chính là của ta!
Tần Mệnh nắm lấy Hoang Thiên lôi thuẫn, khí thế nổi dậy, một cỗ lực lượng màu vàng trùng kích về Hoàng Kim Tâm, không ngừng kích thích cảnh giới của hắn. Hắn không muốn hiện thân, nhưng khô lâu lão nhị lại xem Bất Tử Minh Phượng trở thành khô lâu mà nó triệu hoán, hắn không kịp nghĩ nhiều liền vọt ra.
Khô lâu lão nhị lung lay xương cốt đầy người đứng lên, minh hỏa trong hốc mắt dâng lên một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Tần Mệnh xa xa ken két kêu to, mặc dù không biết nói cái gì, nhưng hiển nhiên là rất tức giận. Không có đợi Tần Mệnh giải thích cùng nó, tên này đột nhiên vung xương tay ra, thê lương rít gào.
Sóng âm tách ra lao nhanh, cuộn sạch non sông, lần nữa gọi về tất cả khô lâu.
Chúng tiểu nhân, có người ăn cướp, cho ta làm hắn! Làm hắn!
- Rống!!
Nghìn vạn hài cốt tập thể gào thét, toàn bộ chạy như điên trong núi rừng mật địa, người trước ngã xuống, người sau tiến lên đánh về phía Tần Mệnh.
- Ngươi muốn chọc giận chết ta a! Ta là đang cứu ngươi!
Mặt Tần Mệnh đều đen lại, chỉ vào lão nhị hét to.
Khô lâu lão nhị chỉ vào Tần Mệnh ken két hô loạn, giống như đang nói đầu cốt phượng kia là của ta, của ta! Ta triệu hoán đi ra! Ngươi đừng đoạt!
Ầm ầm, hài cốt thành đàn, đạp trên mặt đất, nhảy nhót lên đỉnh núi, thật sự giết đến Tần Mệnh.
- Đây là tình huống gì vậy? Tần Mệnh hàng phục không được khô lâu kia? Hay là cái khô lâu kia... Tạo phản?
Cường giả Đại Hỗn Độn Vực đều rất kinh ngạc, làm sao lại cùng Tần Mệnh đánh nhau.
…
- Sao ta lại đem ngươi ném vào U Minh giới! Có thể làm cho ta bớt lo một lần được không?
Lôi triều toàn thân Tần Mệnh nháy mắt nổ bung, trong nháy mắt liền trải rộng hơn một nghìn thước, uy lực khủng bố, nứt vỡ toàn bộ hài cốt nhào đầu về phía trước, trong đó một tia tử lôi xen lẫn trong sâu trong Hắc Lôi, trong một cái chớp mắt đánh vào trên người khô lâu lão nhị.
Khô lâu lão nhị vội vàng không kịp chuẩn bị, bị oánh bay toàn bộ, uy lực tia Tử Lôi này có thể so với Thiên Võ bát trọng thiên, vượt xa cực hạn có thể thừa nhận trước mắt. Khung xương toàn thân lão nhị một hồi loạn chiến, rơi vỡ ngay tại chỗ, phất phới bay ra ngoài.
Tuy nhiên khô lâu lão nhị lần này là thật sự tức giận, vừa rơi xuống đất, các loại xương cốt lại toàn bộ xông về một chỗ, nhất định muốn khoa tay múa chân cùng Tần Mệnh.
Sờ đầu ta, nhịn! Dạy dỗ ta? Nhịn! Cướp thú cưỡi của ta, không thể nhẫn nhịn!
- Cút!!
Tần Mệnh hét to, phía trước có Bất Tử Minh Phượng, vẫn còn cứng.
- Rống!
Khô lâu lão nhị thê lương rít gào khàn khàn, sương đen toàn thân sôi trào, văn ấn Tang Chung trên trán bộc phát lên một cỗ năng lượng cực kỳ khủng bố, đảo loạn trời đất gió mây, càng kích thích tất cả khô lâu mãnh liệt nhào đầu về phía Tần Mệnh, số lượng khổng lồ, khí thế cường thịnh, dường như đang đang chạy như điên thức tỉnh cái cỗ uy thế đã từng kia, các loại rít gào khàn khàn trống rỗng lại to lớn, vô cùng khủng bố.
Sắc mặt Tần Mệnh khẽ biến, đây đều là khô lâu lão nhị điều khiển sao?
Bất Tử Minh Phượng đều kinh ngạc, bộ khô lâu kia đến cùng có lai lịch gì, có thể triệu hoán vong linh, có thể kích phát lực lượng vong linh, càng có thể đảo loạn thời tiết Chiến Trường Hồng Hoang.
Tần Mệnh không rảnh cùng tên này dây dưa, ý thức thể lập tức chìm vào Tu La đao, dùng một kích toàn lực đối với Tang Chung, một tiếng chuông to lớn như đại dương mênh mông lập tức cuộn sạch không gian U Minh, bạo lên uy năng mãnh liệt. Tất cả hồn thể, năng lượng thể chỗ đó, đều ngửa mặt lên trời cùng rít gào.
Văn ấn Tang Chung trên trán khô lâu lão nhị cũng tại cùng lúc bạo lên một cỗ uy năng, như là một màn sáng U Minh, nộ trùng trời xanh, kích thích trùng trùng điệp điệp mây đen, màn sáng chiếu khắp trời đất, kích thích những lũ khô lâu đang điên kia, cũng cưỡng ép trấn trụ khô lâu lão nhị.
Khô lâu lão nhị thống khổ quỳ trên mặt đất, năng lượng toàn thân một hồi lập loè lúc sáng lúc tối.
Các hài cốt khắp nơi trên dãy núi toàn bộ trong lúc lao nhanh đã mất đi lực lượng, có chút chỉnh thể nhảy lên trong núi rừng, có chút trực tiếp rơi vỡ, xương cốt phất phới đầy trời.
Tần Mệnh quay người muốn phóng tới khô lâu lão nhị, sớm thu nó lại, bỏ bớt lại tìm phiền toái.
- Đó là của ta! Tần Mệnh, đừng trêu chọc phiền toái cho bản thân!
Minh hỏa xung quanh Bất Tử Minh Phượng đột nhiên bạo động, hóa thành vô số hỏa cầu bạo kích bầu trời, xông về phía Tần Mệnh. Từ bình tĩnh đến dữ dội sôi trào củng chỉ là thoáng qua mà thôi. Minh hỏa biến thành hỏa cầu to như cái cối xay, lạnh giá âm u, bên trong mỗi một đoàn đều dường như tù khốn lấy một vong hồn. Với tư cách một trong Tam đại Phượng Hoàng thuần huyết Phần Thiên Luyện Vực, thực lực của Bất Tử Minh Phượng trực tiếp đuổi kịp Thất Thải Phượng Hoàng, giương cánh một kích là truyền thừa minh thuật, mang theo lực lượng chí âm chí hàn. Một khi đánh trúng, sẽ bắt đầu bùng cháy từ linh hồn, cho đến hài cốt huyết nhục đều đốt sạch.
Bất Tử Minh Phượng đối với khô lâu là tình thế bắt buộc, đi vào đã lâu như vậy, đây là con mồi duy nhất khiến nó động tâm.
- Lam Lam, đi!
Tần Mệnh bắt lấy khô lâu lão nhị, trước khi minh hỏa đầy trời rơi xuống, bị Tần Lam kéo vào hư không, lúc sau xuất hiện đã là vài dặm bên ngoài rừng rậm, không có bất kỳ lưu lại, nhanh chóng chạy như điên về phía trước, không đợi thần thức Bất Tử Minh Phượng quét tới, Tần Lam đã mang theo hắn lại một lần nữa xông vào hư không.