Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 3611 - Chương 3611: Các Ngươi Trúng Kế

Chương 3611: Các ngươi trúng kế Chương 3611: Các ngươi trúng kế

- Ở đâu ra thú triều?

Nhiếp Viễn, Thanh Lăng lui về sau lần nữa, trong năng lượng hỗn loạn, lượng lớn mãnh thú hung cầm kinh hoảng chạy thục mạng, chạy như điên qua đến bọn hắn. Bọn hắn lập tức bay lên không, tránh đi hỗn loạn, vẻ mặt sau một hồi biến ảo, gần như cùng lúc giết đến phía u cốc:

- Không thể để cho Tần Mệnh chạy!

- Tiến lên!

Liêu Nguyên Vũ càng cảm thấy không đúng, nhưng vẫn là phá mở năng lượng cùng bụi mù, lướt qua lao nhanh tới thú triều, chạy giết u cốc.

- Không cần phải để ý nơi này, vây khốn bọn hắn! Một kẻ cũng đều đừng thả chạy!

Bách Lý Kim Ngọc đánh ra trùng trùng điệp điệp ấn ký, chặn đánh Bạch Hổ. Bạch Hổ nhất định là muốn liều chết xung phong, tạo cơ hội cho Tần Mệnh cùng Dương Đỉnh Phong chạy trốn.

- Rống!!

Hoàng Cực Thương Sư lập tức ổn định, đánh ra một đạo thần uy, uy năng đáng sợ không gì sánh được, phát ra ánh sáng chói lọi, để cho mặt đất đều sụp đổ, đá loạn xé trời, hào quang mãnh liệt chìm ngập nơi đây. Đây là một đạo bí thuật truyền thừa, đại thành chi lực có thể sụp đổ núi đứt biển, sấm sét quấy nhiễu chín tầng trời, thần bí đến khủng bố. Đây cũng là một trong những bí thuật cường đại nhất của Hoàng Cực Thương Sư nhất tộc, chỉ có huyết mạch thuần khiết mới có thể truyền thừa tu luyện.

Bạch Hổ không có bất kỳ ngừng lại mà duy trì vọt mạnh, một tiếng gào thét, sau lưng hiện ra lượng lớn chiến mâu, trắng bạc sáng loáng, phù văn chuyển động, bộc phát ra sát khí che trời, hào quang càng tăng lên, sát uy càng mạnh, ngang nhiên đón đánh thần uy từ Hoàng Cực Thương Sư. Thương thế của nó cũng đều là bị thương ngoài da, căn bản không có gì trở ngại, hơn nữa vừa mới tiến vào cảnh giới bát trọng thiên, khí thế như cầu vồng, nóng lòng bày ra sát uy chân chính.

- Ầm ầm!

Hào quang sáng chói, năng lượng bạo động, chiến mâu như là như vô số viên sao chổi ngang trời, lại va chạm cùng sóng lớn động trời, vô tận uy năng nát bấy núi đá, rút lên đại thụ, cảnh tượng làm cho người ta sợ run.

- Bành bành bành!

Bạch Hổ cùng Hoàng Cực Thương Sư lần nữa giết đến cùng một chỗ, mỗi một lần va chạm mỗi một tiếng gào thét, đều giống như sóng dữ vỗ bờ như cuồng liệt rút lên. Mặc dù cảnh giới Hoàng Cực Thương Sư cao hơn, nhưng toàn thân Bạch Hổ khoác lên chiến y, chắc chắn bất hủ, văn ấn tán loạn, không sợ hãi, khí tức sát phạt kinh thiên, ngang nhiên tấn công, quyết không lui về phía sau. Uy lực sát thần khủng bố càng sôi trào trong cơ thể nó, trùng kích lấy huyết mạch cùng thân thể, thể hiện ra năng lượng càng ngày càng mạnh.

- Tốt thay cho một đầu Bạch Hổ!

Bách Lý Kim Ngọc đều liên tiếp phóng thích đại uy năng, hiệp trợ chặn đánh Bạch Hổ.

Bạch Hổ gào thét, con mắt lạnh giá đến dữ tợn, nó há miệng phụt lên một đoàn ánh sáng trắng, chiến mâu trên không trung càng thêm hừng hực, xuyên mây mở sương, xuyên thủng phù văn, kịch liệt oanh kích. Khiến cho Hoàng Cực Thương Sư cùng Bách Lý Kim Ngọc không ngừng lui về phía sau, xa xa thoát khỏi chiến trường chỗ Tần Mệnh.

- Tần Mệnh! Dương Đỉnh Phong! Xem các ngươi còn có thể cuồng đến bao lâu, nhận lấy cái chết!

Nhiếp Viễn dẫn đầu mở ra sóng cồn bụi mù cùng năng lượng, giết đến trong u cốc.

Bọn người Thanh Lăng, Liêu Nguyên Vũ theo sát phía sau, toàn bộ phóng thích ra khí tức sát phạt mãnh liệt, thân thể bắn tung tóe cường quang, vô cùng khủng bố.

Nhưng mà...

Bọn hắn đằng đằng sát khí xông tới, biểu lộ lạnh giá hung ác toàn bộ cứng trên mặt.

Tần Mệnh không có cái dạng chạy thoát giống như bọn hắn tưởng tượng kia, mà là đang đứng tại nguyên chỗ, tay trái dẫn theo Hoang Thiên lôi thuẫn, tay phải dùng sức nắm trọng quyền, tại lúc bọn hắn vào, trước tiên lôi triều như phát nổ ầm ầm phóng thích từ toàn thân Tần Mệnh, cùng với tiếng nổ lớn long trời lở đất, nghìn vạn sấm sét như là xiềng xích màu đen chật ních u cốc, uy năng khủng bố như muốn để cho chúng sinh đều run rẩy. Mà ở bên cạnh Tần Mệnh, Dương Đỉnh Phong xé mở chiếc áo rách nát, lộ ra cơ bắp cường tráng, nào còn có nửa điểm vết thương cái gì, ngay cả bắp chân cơ bản đều khôi phục hơn phân nửa. Hắn đang vác lấy Phong Thiên Tà Long Trụ, lộ ra nụ cười dữ tợn, vô tận Long khí vờn quanh lấy hắn, từ trong lôi triều sôi trào của Tần Mệnh chống lên một mảnh Long lực sát tràng đáng sợ.

Trong lòng Nhiếp Viễn lộp bộp một cái, bỗng nhiên đã có một loại bất an mạnh mẽ.

Biểu lộ trên mặt Thanh Lăng khẽ biến đổi, hô hấp cũng dần dần ồ ồ.

Tần Mệnh dùng sức bẻ bẻ cổ, lộ ra nụ cười tà ác:

- Nhiếp Viễn công tử, ngươi trúng kế!

- Ít ở đây cố làm ra vẻ! Ngươi... Ngươi chỉ là...

Nhiếp Viễn còn muốn mạnh miệng hai câu, nhưng dùng nhãn lực của hắn làm sao lại nhìn không ra trạng thái Tần Mệnh hiện tại hoàn hảo đến cỡ nào, nói cách khác vừa rồi tất cả đều là giả hay sao? Hắn căn bản cũng không có bị thương, càng không có bị ai phục kích.

Nói cách khác... một câu ‘Ta tự mình hại mình’ khi trước kia là sự thật?

- Chỉ là cái gì?

Dương Đỉnh Phong cảm thụ lấy lực lượng sinh mệnh bành trướng toàn thân, hoạt động thân thể, toàn thân các đốt ngón tay cót két giòn vang, như là bạo tạc lấy lực lượng mạnh mẽ.

Bọn người Liêu Nguyên Vũ có chút há mồm, tự mình hại mình? Tần Mệnh dùng tự mình hại mình dẫn bọn hắn đi vào rọ? Cái đám người điên này làm sao cái gì cũng đều nghĩ ra?

- Công tử! Rút lui!
Bình Luận (0)
Comment