Chương 3623: Đuổi đuổi đuổi (2)
Chương 3623: Đuổi đuổi đuổi (2)
Tần Mệnh đang bay nhảy chạy băng băng trong rừng rậm, cảnh giác lấy lực lượng cường đại qua lại phụ cận, bỗng nhiên... không gian trước mặt một hồi vặn vẹo, mê quang lượn lờ, một thân ảnh xinh đẹp như tiên tử từ bên trong đi ra.
- Tần công tử, ta là tới nói cho ngươi một tin tức tốt, ngươi nghĩ...
- Vèo!
Tần Mệnh nhanh chóng nhảy lên, mang theo một cơn gió mạnh từ tiến lên bên người nàng, con mắt đều không có nghiêng một cái, thật giống như nàng căn bản không tồn tại.
Đạm Thai Minh Kính đứng trên nhánh cây cứng cáp, trầm mặc một hồi thật lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Ta đã nói Tần Mệnh không có khả năng bàn lại, vì cái gì còn muốn kiên trì?
- Trở lại! Lại đuổi!
Thanh âm các chủ Thiên Cực các lại một lần nữa vang lên.
Đạm Thai Minh Kính lắc đầu, đi đến hư không, trở lại tế đàn, lại được rất nhiều trưởng lão nhắc nhở, một lần nữa tiến vào Chiến Trường Hồng Hoang.
Tần Mệnh ngồi xổm trên một tảng đá lớn, chau mày, tra xét rõ ràng lấy lực lượng sinh mệnh lưu động trong rừng rậm.
Bạch Hổ, Dương Đỉnh Phong, cũng đều nghiêm túc cảm thụ lấy khí tức, xác định lấy quỹ tích hoạt động của các mãnh thú hoặc cường giả trong rừng rậm phụ cận.
Tần Lam vui sướng lung lay bàn chân nhỏ, ngâm nga lấy điệu đồng dao mà Nguyệt Tình dạy nàng, ăn lấy thịt rồng mỹ vị.
- Tần Mệnh, ta không phải đến thu vũ khí của ngươi, chỉ là muốn hiểu rõ lực lượng của nó.
Không gian phía trước chấn động, Đạm Thai Minh Kính lại một lần nữa xuất hiện, giọng điệu có chút hờn giận. Nàng còn chưa từng có vội vàng đuổi theo một nam tử như vậy, còn theo sát ở đằng sau người ta giải thích, mặc dù biết bản thân làm như vậy là rất để cho người ta phản cảm, nhưng một lần hai lần bị không để ý tới, tâm tình khó tránh khỏi không dễ chịu.
Bọn người Tần Mệnh như là đọng lại, vẫn không nhúc nhích, khí tức riêng mình khác nhau như là thủy triều sông lớn cuộn trào mãnh liệt ra đến, từng tầng từng tầng, liên miên không dứt, bao trùm lấy quần sơn rừng rậm. Chỉ có Tần Lam vung lấy bàn tay nhỏ bé, bắt chuyện cùng Đạm Thai Minh Kính.
Đạm Thai Minh Kính cho rằng rốt cục Tần Mệnh cũng ổn định, lập tức nói ra:
- Mặc dù ngươi bị hạn chế một bộ phận vũ khí, nhưng đó là quy củ, cùng lúc không phải chúng ta cố ý nhằm vào ngươi. Hơn nữa... Tất cả mọi người đều bị hạn chế, điểm này tuyệt đối công bình, ví dụ như Phiên Sơn Chuy của Bách Lý Kim Ngọc, đó là một kiện vũ khí do Bàn Vũ Tiên Tôn tự thân chế tạo, có thể trong nháy mắt lật tung quần sơn trong hơn mười dặm, uy lực vô cùng khủng bố. Nếu như không phải là trước kia bị hạn chế, các ngươi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng khống chế Bách Lý Kim Ngọc như vậy.
Tần Mệnh đột nhiên bạo lên, xiên ngang trời cao.
- Bạch Hổ, Dương Đỉnh Phong, theo sát ta.
- Lam Lam, phía trái đằng trước.
Tần Mệnh còn chưa dứt lời, Tần Lam đã vòng quanh bọn hắn biến mất, sau một khắc xuất hiện tại ngoài nghìn trượng, sau đó liên tục vượt qua, không ngừng vọt mạnh về một phương hướng. Giống như trọn vẹn không có chú ý tới Đạm Thai Minh Kính, cũng không nghe thấy lời nàng nói.
Đạm Thai Minh Kính hít một hơi thật sâu, bình phục lấy tâm tình, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
- Còn đuổi sao?
- Trở lại! Tiếp tục!
Các chủ Thiên Cực các thật giận, đã rất khách khí đối với ngươi, vậy mà còn bướng bỉnh. Mặc dù Chiến Trường Hồng Hoang là mở ra, nhưng dù sao cũng là lãnh địa của Đại Hỗn Độn Vực chúng ta, chúng ta là chủ, ngươi là khách nhân, lễ phép đâu?
Đạm Thai Minh Kính lần nữa trở lại tế đàn, sau khi tập trung vị trí của Tần Mệnh, lại một lần nữa đi ra ngoài chặn đường.
Tần Mệnh một lần lại một lần bỏ qua, lướt qua bên người nàng.
Cứ như vậy liên tiếp giằng co vài chục lần, Tần Mệnh bắt đầu trừng nàng, nàng cũng bắt đầu trợn mắt đáp lễ, Tần Mệnh chạy càng dứt khoát, nàng cũng đuổi càng chặc hơn.
Đám trưởng lão Thiên Cực các, Tiên Hà Cung, Ma Minh cùng Vạn Phật Tông cũng khá hăng hái cùng Tần Mệnh, tiểu tử ngươi không có kết thúc đúng không, ta cũng không tin ngươi có thể vẫn luôn đá xuống.
- Bành... Bành bành...
Tần Mệnh, Dương Đỉnh Phong, Bạch Hổ liên tiếp sập rơi vào trong rừng rậm, chấn động mặt đất, sát khí tràn ngập.
Phía trước đang có ba vị cường giả Nhân tộc đang truy tung một đầu mãnh thú, sau khi nhìn thấy Tần Mệnh thì sắc mặt liền đại biến, vội vàng nhắm mắt lại, quay người đưa lưng về phía bọn hắn hô lớn:
- Tha mạng! Đừng giết chúng ta! Chúng ta cái gì cũng không thấy! Chúng ta bảo đảm không tiết lộ hành tung của các ngươi! Chúng ta dùng sinh mệnh thề!
Tần Mệnh dừng lại ngắn ngủi, lần nữa lao ra.
Ba người căng thẳng cứng trong chốc lát, cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại nhìn mấy lần, mới thở phào nhẹ nhõm thật dài, cứ như vậy trong chốc lát, vậy mà toàn thân đều đổ đầy mồ hôi lạnh, làm ướt cả vạt áo. Bọn hắn thoáng chút nhìn nhau, lòng đều còn sợ hãi. Nửa tháng trước, còn có người sẽ mạo hiểm lùng bắt Tần Mệnh, muốn để lộ tin tức cho Hoàng tộc khác, nhưng từ sau khi Tần Mệnh săn giết Hỏa Long, chặn đánh Bất Tử Minh Phượng, thì đã không có có ai dám lại đuổi theo hắn, ngược lại còn coi như ôn thần, có thể tránh đi liền tránh đi. Ngay cả người của hoàng tộc, đụng phải cũng tận khả năng tránh đi, không muốn trộn lẫn đi vào.
Hơn nữa liền tại cả buổi trước, bọn hắn cùng nhóm người khác gặp nhau, còn được cho biết Tần Mệnh đã giết hai vị giáo chủ Kiếp Thiên Giáo tương lai là Nhiếp Viễn cùng Bách Lý Kim Ngọc, nhưng cụ thể như thế nào, bọn hắn cũng không rõ ràng, cũng không dám đi chứng nhận cái gì.