Chương 3626: Chơi xấu a
Chương 3626: Chơi xấu a
Tần Mệnh vẻ mặt người vô tội:
- Đạm Đài cô nương, có phải chỗ nào hiểu lầm hay không? Rõ ràng là ngươi lại mời ta, ta không chịu nổi ngươi truy cầu mới đến. Ta lần trước đã nói qua, tuyệt đối sẽ không lại gặp mặt cùng ngươi, nhưng ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần mời ta, thành khẩn lại kiên trì, Tần Mệnh ta đây có một cái bệnh nặng nhất chính là mềm lòng, mặc dù rất không muốn gặp, nhưng vẫn là nhịn không được.
Không muốn mặt mũi?
Cho tới bây giờ Đạm Thai Minh Kính đều là ưu nhã thánh khiết, giờ khắc này lại là lần đầu tiên trong đời sinh ra một loại xúc động, muốn phun nước miếng lên khuôn mặt kia!
Một đám lão nhân đều nghe không nổi nữa, người muốn mặt cây muốn da, đây lại kẻ không muốn không muốn da mặt vô địch thiên hạ, mà hắn lại còn là Chiến Tranh Chí Tôn? Vô lại!
…
Tần Mệnh từ trên tế đàn đi xuống, chỉ vào một cái Lưu Ly bia nói:
- Phía trên này là đám người Vô Hồi Cảnh Thiên kia đi, bọn hắn đó là đang đào bẫy sao? May mắn ta qua đến nhìn thấy, bằng không thì đến lúc đó phải chết vô cùng thảm.
- Đó là Nguyệt Thiền tiên tử? Nhìn như vậy đẹp hơn.
Dương Đỉnh Phong nhìn chú ý đến chỗ Nguyệt Thiền, con mắt lại xéo xuống bên cạnh, trên đó đang có một đám người Thiên Võ giới đang làm một ít chuyện quỷ dị, dù là cách hình chiếu cũng đều có thể cảm nhận được cái cỗ khí lạnh kia.
- Đóng hình chiếu!
Tính cách lão phật Vạn Phật Tông coi như tốt, nhưng vẫn là có chút không thể bình tĩnh. Từ xưa đến nay, chưa từng có người nào từ Hồng Hoang xông vào Đại Hỗn Độn Vực, không đúng, là căn bản cũng không có cân nhắc đến phương diện này.
Hơn một trăm Lưu Ly bia toàn bộ ảm đạm, nhanh chóng mất đi sáng bóng, biến thành bia đá to lớn, bên trên khảm nạm lấy các loại đá màu sắc lưu ly.
- Không nhìn thì không nhìn nha, không cần trực tiếp khóa lại, ngộ nhỡ bên trong xảy ra ngoài ý muốn, các ngươi lại nhìn không chính xác, sau đó xử lý không tốt a.
Tần Mệnh cùng lão thần bốn phía nhìn nhau, giống như thật sự là đến làm khách, không có xem mình là người ngoài.
- Làm sao đều không nói gì, Đạm Đài cô nương nói là có chuyện quan trọng gì thì sẽ cùng chúng ta nói chuyện? Thời gian của chúng ta rất gấp, có thể... Nhanh chút hay không?
Dương Đỉnh Phong mặt mỉm cười, nhìn lên nguyên một đám này sắc mặt u ám trước mặt, đáy mắt lóe lên hàn quang nhìn quanh.
- Chúng ta muốn mời các ngươi ra Đại Hỗn Độn Vực!
Đạm Thai Minh Kính bịt trong chốc lát lại nghẹn ra một câu như vậy, nàng là thật không có tức giận qua như hôm nay.
- Đây chính là chuyện ngươi đuổi theo ta muốn nói?
Tần Mệnh quay đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng.
- Đừng giả ngốc! Chính ngươi làm cái gì chính ngươi rất rõ ràng! Đại Hỗn Độn Vực vài vạn năm qua không nhúng tay vào sự vụ bên ngoài, càng công bình tiếp đãi mỗi người tiến vào Chiến Trường Hồng Hoang, không có bất kỳ bất công nào, cũng không có qua bất luận hợp tác phía sau màn gì, một cử động hôm nay kia của ngươi, tương đương hủy hoại toàn bộ Đại Hỗn Độn Vực.
- Ta làm cái gì? Là ngươi cứng đuổi theo ta hơn hai trăm dặm, ta thấy ngươi một thân nữ tử rất đáng thương, tại tâm không đành lòng, mới đồng ý gặp mặt, làm sao trả lại ta úp lên cho một cái tội danh lớn như vậy? Đạm Đài cô nương, mặc dù ngươi là một nữ tử, nhưng vẫn phải phụ trách về những gì ngươi nói.
Trên mặt Tần Mệnh hay là mang theo nụ cười nhàn nhạt, muốn chơi cùng ta? Sợ là các ngươi chơi không nổi a!
- Ngươi...
Đạm Thai Minh Kính ngưng nghẹn im lặng.
- Nói đi, tìm ta đến cùng có chuyện gì, ta rất bận rộn.
Tất cả mọi người đều đang trầm mặc, trong đầu có một cái ý niệm lần lần lượt lượt xuất hiện, lại lần lần lượt lượt bị đè xuống —— trục xuất Tần Mệnh khỏi Chiến Trường Hồng Hoang, có bao xa thì ném bấy xa, tốt nhất trực tiếp ném đến phần cuối đại lục.
Nhưng... Ném Tần Mệnh đi liền giải quyết được sao? Ngược lại lại càng dễ để cho người khác hoài nghi!
- Đúng rồi, linh hạch Hồng Hoang Cự Côn cùng Cự Cực Ngân Xà còn không có cho ta đây này.
Tần Mệnh vươn tay đến phía Đạm Thai Minh Kính, quơ quơ đầu ngón tay.
- Đã nói đấy là phí bịt miệng! Nếu như các ngươi là đổi ý, cái này miệng của ta có lẽ cũng đóng không được.
- Ngươi làm sao lại không biết xấu hổ như vậy?
Đạm Thai Minh Kính cắn chặt hàm răng trắng ngà.
- Ai không biết xấu hổ? Đã nói đó là chuyện lần lượt đổi ý, làm sao lại còn là ta không phải? Đạm Đài cô nương, cho dù là tính cách Tần Mệnh ta tốt một chút đi chăng nữa, nhưng đổi thành người khác, sớm đã tai to hạt dưa gọi ngươi cái khuôn mặt kia.
Tần Mệnh nháy mắt, cười với tất cả mọi người ở đó, hôm nay tiểu gia ta coi như một hồi vô lại:
- Linh hạch đang trên người ai, các ngươi đều là trưởng bối, phải có chút mặt mũi.
- Cho hắn!
Một vị phu nhân Tiên Hà Cung ra hiệu người bên cạnh.
- Cho!!
Một vị nữ tử xinh đẹp đi tới, dùng sức để xuống trong tay Tần Mệnh, hừ hắn một tiếng.
Tần Mệnh xốc lên nhìn nhìn, hài lòng thu vào Vĩnh Hằng Vương Cung:
- Thế này mới đúng, làm người làm việc phải nói tín nghĩa. Linh hạch đã cho ta, ta bảo đảm giữ miệng như bình. Các ngươi có lời gì muốn nói với ta sao? Nếu không, ta đi về trước? Trong Chiến Trường Hồng Hoang còn có một đám người đang chờ làm ta đây này, ta không thể để cho bọn hắn đợi quá lâu, như vậy không lễ phép.
- Ngươi là cố ý dẫn ta tới chỗ Xích Viêm Kim Nghê sao?
Đạm Thai Minh Kính cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.
- Xích Viêm Kim Nghê? Nó ở đâu?