Bầu không khí xung quanh hành hình trường cứ như vậy không thể tưởng tượng nổi mà kịch liệt nóng lên, càng ngày càng nhiều tân binh ngoại vực hò hét, phát tiết phẫn uất của mình, cũng khơi dậy rất nhiều tân binh Trung Vực tức giận, cách đám người gầm gừ mắng chửi.
Cũng may các tân binh ngoại vực còn có chút khắc chế, không có thật sự hiện thân, bằng không hôm nay thật sự có thể bởi vì Hoa Thanh Dật ‘xúi giục’ mà biến thành một hồi ác chiến.
Ôn Thiên Thành không thèm để ý chút nào, cảnh giới lục trọng thiên đủ để đi ngang ở Huyễn Linh Pháp Thiên, chỉ cần không phải gặp phải Linh Yêu đặc biệt cường hãn, hắn có lòng tin toàn thân trở ra, về phần những đệ tử ngoại vực kêu gào này, ha ha, ai muốn khiêu chiến, tùy tiện đến, đơn chiến hay quần thương, bổn công tử không sợ.
Viêm Áo cùng Viêm Mưu không để ý tới tiếp tục thăng cấp mắng chiến, mà là chú ý đám người chật chội, người đâu? Hắn không đến sao?
- Mưu thiếu gia! Áo thiếu gia! Không tốt...
Trong đám người bỗng nhiên đụng phải một người, liên tục nhào về phía hành hình đài, hắn là thị vệ Viêm gia, nhưng cả người đầy máu, y phục rách nát, giống như là bị tra tấn tàn khốc qua, hắn vẻ mặt kinh hoảng, liên tục chạy về phía trước.
- Thành thể thống gì! Mất mặt!
Viêm Mưu quát lạnh, thiếu chút nữa một chưởng đánh bay hắn.
- Có người... Có người... Có người bắt cóc tiểu thư cùng thiếu gia.
- Bắt cóc ai?
Hai người khẽ nhíu mày.
- Đến rồi, bọn họ đến rồi.
Thị vệ kia gian nan nuốt nước bọt, chỉ vào đám người phía trước.
Giờ này khắc này, phía sau đám người bỗng yên tĩnh từng mảnh, một con đường cứ vậy tự giác tách ra, từ cuối cùng kéo dài về hướng hành hình trường.
Đùng!
Một cây roi mềm ở trên cao đánh ra một cây roi lớn, thanh thúy chấn nhĩ.
- Đều nhanh lên một chút cho ta, đừng lề mề!
Yêu Nhi đánh roi mềm, kéo xiềng xích, ý cười trong suốt đi trên thông đạo tách ra, dáng người xinh đẹp dáng đi mê hoặc người khác. Sợi xích thật dài trong tay nàng buộc hơn mười công tử tiểu thư, đều là y phục tả tơi, tóc tai bù xù, vừa hoảng sợ vừa thống khổ, lảo đảo bước chân chen chúc đi về phía trước.
Đám người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, đây là đám công tử tiểu thư Viêm gia kia?
- Áo ca ca, cứu đệ...
Một thiếu niên đột nhiên kêu lên kinh hãi.
- Thành thật một chút!
Yêu Nhi quăng roi mềm, hung hăng quất kích, tiếng ba giòn vang lên, kết rắn chắc quất vào sau lưng hắn, nhất thời da bóc thịt bong, máu tươi bắn tung tóe, thiếu niên kia kêu thảm thiết ngã xuống, ngay cả những công tử tiểu thư khác trước sau cũng ngã xuống đất, oa khóc.
- Làm càn!
Trên hình trường lao ra hai vị trung niên, đang muốn ra tay nghênh đón.
Kết quả là...
Phốc!
Yêu Nhi đột nhiên giơ tay lên, một thanh trường mâu huyết sắc chợt thành hình, gào thét xoay chuyển trong tay, mạnh mẽ cắm vào đầu một thiếu niên phía trước.
Thiếu niên kia như bị sét đánh, đồng tử phóng đại, há miệng, giống như muốn cầu cứu, nhưng đi ra là máu tanh hồng, hắn nặng nề quỳ trên mặt đất, đầu kéo xuống, chết!
Xoạt!
Đám người xung quanh kinh hoảng lui về phía sau, các thiếu gia tiểu thư khác dùng sức che miệng, kinh hãi muốn chết, không dám nói chuyện.
Giết rồi? Nàng... Giết người?!
Đang muốn ra tay, hai vị trung niên Viêm gia cùng các thị vệ Viêm gia khác đều dừng ở trên đường, trừng to mắt nhìn giết chóc đột nhiên xuất hiện.
Đột nhiên! Hung tàn! Tàn nhẫn! Rắn chắc đã kích thích trái tim của họ!
- Không nên loạn động nha, bổn cô nương thật sự sẽ giết người.
Yêu Nhi nhu nhu cười khẽ, lắc lắc huyết mâu trong tay:
- Thuận tiện nói một chút, công tử Viêm La các ngươi, cũng là bị ta giết chết như vậy!
- Là ngươi?
Đám người Viêm Áo và Viêm Mưu dùng sức nắm chặt tay, cắn răng giận dữ nhìn nàng.
Đến rồi! Quả thật đến rồi!
Ôn Thiên Thành chậm rãi đứng dậy, hứng thú nhìn Yêu Nhi.
- Khuynh Thành tỷ tỷ?
Hoa Thanh Dật giật mình che miệng, có chút mơ mơ.
- Yêu Nhi tỷ, ngươi tới rồi... Có thực sự là ngươi?
Phàm Tâm hầu như không thể tin vào mắt mình, nàng tới rồi sao? Cứ như vậy trực tiếp tới đây. Tại thời điểm này, nước mắt của nàng rơi xuống.
Yêu Nhi chà xát trên mặt mình, chậm rãi kéo xuống một cái mặt nạ trong suốt, lộ ra dung nhan tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành của nàng:
- Tự giới thiệu, Bắc Vực Huyết Tà Tông, Yêu Nhi!
- Yêu Nhi! Bắc Vực Huyết Tinh Linh, Yêu Nhi!
- Quả nhiên là nàng!
- Là nàng giết Viêm La?!
- Ta liền nói, nhất định là bọn họ! Mẫu thân nó, thật là tàn nhẫn a, thật dám giết!
Toàn trường oanh động, các loại tiếng kinh hô liên tiếp vang lên. Có người thán phục dung nhan xinh đẹp của nàng, so với trên tranh đẹp gấp mười lần trăm lần, kiều nhan tuyệt lệ như thế, dáng người lại hoàn mỹ, còn có nụ cười quyến rũ quả thực kinh tâm động phách, làm cho người ta hô hấp cũng không thuận lợi. Có người kinh hãi nàng lại đến như vậy, bắt cóc hơn mười vị công tử tiểu thư Viêm gia, nghênh ngang mà tới, vừa đến hình tràng liền giết một người, tâm ngoan thủ lạt như thế trách không thể lan xa hung danh ở Bắc Vực.
Rất nhiều người đang chờ đợi Yêu Nhi cùng Tần Mệnh đến, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là tràng diện như vậy, ở trường hợp như vậy.
Yêu Nhi giết Viêm La? Người giết Hàn Ngọ Dương chẳng phải là Tần Mệnh sao?
Yêu Nhi tới rồi, Tần Mệnh ở đâu?