Một thiếu nữ ý đồ cố gắng để cho Tần Mệnh buông tha, hai bên cũng tốt đều có bậc thang bước xuống. Đừng quá cứng nhắc, tốt cho tất cả mọi người.
- Bọn họ cũng không phải là đang mai phục ta, là mai phục tất cả người ngoại vực!
Thanh âm Tần Mệnh một lần nữa vang vọng khắp hội trường.
Lúc này đã có chút người ngoại vực đi theo tới vương phủ, nhưng đều nhìn từ xa, không có ai tới gần nơi này.
- Tần Mệnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói ra, ta làm chủ cho ngươi.
Đường Thiên Khuyết đi tới trước hoa uyển, lạnh lùng uy nghiêm, phía sau là mãnh hổ với màu lông sặc sỡ, thân dài năm thước, hùng tráng khôi ngô, khí thế rất phóng khoáng, toàn thân quấn quanh hắc khí nồng đậm, nó anh vũ thần tuấn, trong đôi mắt phiếm hồng bắt đầu khởi động chiến ý nồng đậm.
Hắc Minh Huyết Luyện Hổ, yêu quái cao quý mà hung tàn, huyết mạch vô cùng thuần khiết, sức chiến đấu mãnh liệt, từ nhỏ đã cùng Đường Thiên Khuyết chinh chiến sát trường, một thân khí thế sát phạt.
- Để cho bọn họ nói đi.
Tần Mệnh bóp cổ người nọ, đầu ngón tay đã nắm lấy đốt sống cổ, tùy thời có thể bóp nát.
Thiếu niên kia không dám trì hoãn, vội vàng hô:
- Chúng ta mai phục ở trong ngõ xung quanh vương phủ, chờ người ngoại vực xuất hiện, sau đó... Sau đó rắc thuốc trên mặt đất, trộn lẫn vào không khí để làm cho họ trúng độc!
Bọn họ kỳ thật là đang phục kích Tần Mệnh, nhưng nếu Tần Mệnh đã nắm được cơ hội làm sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ? Lúc trước khi đến uy hiếp bọn họ đổi giọng, muốn nói là tất cả ngoại vực, như vậy, tội danh càng lớn, liên lụy càng rộng, thuận tiện còn có thể lần nữa tranh thủ được hảo cảm của các tân binh ngoại vực.
Độc?
Càng ngày càng nhiều tân binh ngoại vực đồng loạt nhíu mày, mặt đều trở nên khó coi.
Mà con cháu của những thế gia trong hoa uyển thì phẫn hận trừng mắt nhìn đệ đệ của mình, hồ nháo! Thật hồ đồ! Các ngươi sống đủ rồi? Ai đã cho ngươi lá gan!
- Độc dược gì?
Thanh âm Đường Thiên Khuyết hùng hậu, trên mặt nhìn không ra bất luận biểu tình gì.
- Là tình dược...
Thiếu niên kia muốn khóc, thanh âm đều phát run:
- Trà vào trong không khí, để cho bọn họ trúng độc, sau đó.... Sau đó ở trong vương phủ nháo sự...
- Một đám cặn bã!!
Một số thiếu nữ ngoại vực tức giận. Dược tình? Bọn họ lại dám rải thuốc ở trên đường phố ? Nếu như thật sự trúng độc, nhẹ thì mất mặt, nghiêm trọng còn có thể mất trinh tiết của mình!
Mọi người trong hoa uyển cũng không còn bình tĩnh, lại có thể nghĩ ra chủ ý hỗn đản như vậy, cũng chỉ có đám hoàn khố ăn no không có việc gì làm các ngươi nghĩ ra. Mất mặt a, các ngươi cho dù là làm chút độc dược khác cũng dễ nghe hơn cái này!
Sự việc nghiêm trọng rồi!
Nếu như tất cả người ngoại vực đều trúng độc, không chỉ sẽ mất khống chế ở yến hội, yến hội này của Bá vương phủ còn có thể trở thành trò cười của toàn hoàng triều, mất không phải mặt ngoại vực, còn có mặt bá vương, cũng là mất mặt Trung Vực.
Tiết Bắc Vũ ngơ ngác đứng trong đám người, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên giận dữ mắng Tần Mệnh, hố! Quá hố rồi! Không có khi dễ người như ngươi vậy! Ta rõ ràng là nhằm vào ngươi, ta khi nào nhằm vào tất cả người ngoại vực? Nhưng lúc này hắn nào dám lộ diện, một bên vừa ngơ ngác đứng, một bên vừa kinh hồn bạt vía, sợ bọn họ khai ra chính mình.
- Có lẽ các ngươi không tin, chúng ta đến thử xem? Tần Mệnh mở ra bao hành, rầm rầm, hơn ba mươi bình ngọc rải đầy đất, hắn tiện tay nhặt lên một cái, nhét vào miệng thiếu niên bên cạnh.
Thiếu niên kia kịch liệt giãy dụa, sao có thể chống đỡ được Tần Mệnh, hai quyền liền thành thật, rưng rưng uống dược dịch.
- Một chút là đủ, đến đây, mọi người đều có phần, một người một miệng.
Tần Mệnh cầm bình ngọc trong miệng mỗi người đều nhét một miệng, bọn họ đã nhận mệnh, cũng biết sẽ không có ai ra mặt hỗ trợ, chỉ có thể kiên trì uống một miệng nhỏ, một mỗi người giống như cà tím sương giá, lẳng lặng ngồi trên mặt đất, dùng sức cúi đầu, chờ dược hiệu phát tác.
Tuy nhiên Tần Mệnh lưu lại một người cuối cùng, không cho uống thuốc, mang đến phía trước.
Mọi người ở trong hoa uyển đều im lặng, người ở xa cũng đang trầm mặc. Không ai ngăn cản, cũng không ai giúp nói chuyện. Hiện tại ai mở miệng ai sẽ trở thành mục tiêu công kích của Tần Mệnh, hơn nữa còn có thể bị gài lên tội danh nghiêm trọng. Tần Mệnh này cũng là thiếu đạo đức, hiện trường nhiều nữ tử như vậy, ngươi lại thật sự cho uống thuốc.
Không bao lâu sau, hơn ba mươi thiếu niên này đều phản ứng, động tác nhăn nhó quái dị, hình ảnh đã không cách nào nhìn thẳng, lo lắng hiện trường có rất nhiều nữ hài tử, Đường Thiên Khuyết phất tay bảo đội Hổ Vệ kéo bọn họ đi, nhốt vào trong phòng sách để bọn họ tự sinh tự diệt.
Thiếu niên bị giữ lại kia đã sắp sụp đổ, hắn dùng sức cúi đầu, rụt cổ, hai chân đều run rẩy, hắn phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người hắn. Bây giờ hắn chỉ có thể cầu nguyện rằng đây là một giấc mơ, ta đang gặp ác mộng, cái này cũng không phải sự thật.
- Ai sai khiến ngươi?
Đường Thiên Khuyết không giận mà uy, ánh mắt như đao phong nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt. Đường Thiên Khuyết biết hắn, truyền nhân trực hệ của Từ gia, chẳng qua thiên phú một loại giống nhau, tính cách nhu nhược, gia tộc đều đã vứt bỏ hắn, để hắn hưởng thụ cuộc sống.
Đám người Ôn Thiên Thành, Tiết Thiền Ngọc cũng đều đi tới phía trước, bọn họ cũng tò mò là ai cho chỉ thị bọn hắn. Đám ăn chơi trác táng này tuy rằng bình thường rất kiêu ngạo, diễu võ dương oai làm ác khắp nơi, nhưng đó là ở trước mặt người thường, trở về nhà, ở trước mặt những thiên tài bọn họ này đều ngoan ngoãn như một con mèo. Họ không thể có can đảm phục kích tất cả người ở Bắc Vực, cho dù là đổ thuốc lên đường. Đằng sau một chắc chắn có người hướng dẫn, hoặc là bị kích động.