Cũng không phải hoàng thất e ngại bọn họ, mà là có cần thiết hay không, có thật sự phù hợp với lợi ích hoàng gia hay không.
Suy nghĩ trước sau, hoàng thất quyết định lợi dụng cơ hội Huyễn Linh Pháp Thiên, chiêu Tần Mệnh vào hoàng thành, trước âm thầm quan sát, sau đó gặp mặt nói chuyện, cuối cùng lại quyết định.
Muốn giải quyết vấn đề Bắc Vực, Tần Mệnh là mấu chốt.
Hoàng thất đối với quản chế hoàng thành đã đạt tới cẩn thận, vượt qua tưởng tượng của người ngoài, cho nên một khắc Tần Mệnh cùng Yêu Nhi tiến vào hoàng thành này, các tình báo hoàng thất đã nhìn chằm chằm bọn họ. Theo biểu hiện mấy ngày nay, quả thật đúng là hai chữ hung tàn, điều này làm cho hoàng thất có chút động sát tâm, cũng làm cho thanh âm chinh chiến Bắc Vực càng ngày càng nhiều. Nhưng tương tự cũng có một số người đang nghi ngờ, Tần Mệnh có một số cách làm tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng không có tàn ác, tuyệt không có lạm sát, cũng không có làm ác, chỉ là tại thời điểm cần ra tay thì ra tay, không có gì hơn mà thôi.
Cho nên hoàng thất cuối cùng ủy thác Đường Thiên Khuyết tự mình gặp Tần Mệnh, báo cáo đánh giá cho hoàng thất.
Tần Mệnh trong lòng đã sớm có chuẩn bị, đối mặt với giọng điệu có chút chất vấn của Đường Thiên Khuyết, không chút hoảng hốt cũng không có loạn:
- Các ngươi hẳn là đã điều tra ta rất thấu triệt, sợ là ngay cả tình huống của phụ mẫu ta cùng tổ tông Tần gia cũng đều đã thăm dò rõ ràng rồi. Những gì ta đã làm, tất cả đều là để tự bảo vệ mình, ta muốn bảo vệ bản thân mình, bảo vệ gia đình ta. Ta cùng con cháu thế gia các ngươi không giống nhau, ta không xuất thân cao như vậy, cũng không có bối cảnh hùng hậu như vậy, ta muốn đặt chân ở Bắc Vực, bảo hộ gia đình ta, chỉ có thể dùng phương thức cực đoan, mà vừa vặn ta chiếm được chúng vương truyền thừa.
- Không ai cho rằng ngươi làm sai cái gì, để ý chính là ngươi sẽ làm trong tương lai.
Đây là nguyên nhân quan trọng mà hoàng thất nghi ngờ Tần Mệnh, Tần Mệnh trẻ tuổi, có nhiệt huyết, có liều mạng, người như vậy, có dã tâm! Khi một cá nhân đấu tranh ở tầng dưới cùng trong nhiều năm, đột nhiên có vũ khí mạnh mẽ, có đồng minh mạnh mẽ, có vốn liếng kiêu ngạo, hắn sẽ làm gì?
Giống như một một người nghèo, đột nhiên giàu có, hắn sẽ làm gì? Tiêu xài! Hưởng thụ! Quyền lợi!
Tần Mệnh bỗng nhiên nở nụ cười, đi đến bên cạnh thạch đình, vịn vào lan can đá, nhìn ao nước bật sáng, trầm mặc một lát, quay đầu lại hỏi ngược lại Đường Thiên Khuyết:
- Ngươi cho rằng tương lai ta sẽ làm cái gì? Tru sát tam vương? Nhất thống Bắc Vực? Cắt cứ tự lập? Sau đó liên minh ngoại vực, cấu kết địch quốc, phản kháng hoàng thất?
Đường Thiên Khuyết không trả lời, ánh mắt thâm sâu dần dần sắc bén.
- Nếu ta thực sự làm điều đó, không có gì khác hơn là có hai kết quả. Một, ta đã thành công, thống nhất Bắc Vực cắt cứ tự lập. Kết quả là gì? Ta sẽ đối mặt với hoàng triều trừng phạt, âm mưu quỷ kế, chiến tranh quanh năm, còn có thể đối mặt với kẻ địch, liên minh hợp tung, cùng nhau chống lại hoàng triều. Gia đình ta và ta sẽ sống trong tất cả các loại nguy hiểm và âm mưu, sợ hãi. Hai, ta thất bại, ngũ tông liên minh tan rã, các tông bị xử phạt, ta cùng gia đình ta bị kéo đến hình tràng hoàng thành, chịu đủ loại lăng nhục, cuối cùng chặt đầu thị chúng. A, có thể có loại thứ ba, tất cả họ đều chết, ta trốn thoát, và sau đó sống trong bóng tối của sự trả thù, lang thang chân trời!
Đường Thiên Khuyết thoáng động dung, nhìn Tần Mệnh đứng ở bên cột đá thật sâu. Không nghĩ tới một thiếu niên mười bảy tuổi lại có thể nói ra những lời như vậy, có tầm nhìn như vậy. Đây là ý nghĩ chân thật của Tần Mệnh? Chẳng lẽ hắn thật sự không vì đột nhiên phất nhanh mà sinh ra dã tâm? Đây có phải là lời đề cao của Tần Mệnh hay không? Hay là những người khác giúp hắn nghĩ biện pháp đối phó hoàng thất.
Ánh mắt Đường Thiên Khuyết sắc bén hơn, giống như muốn nhìn thấu Tần Mệnh.
- Điện hạ, lý tưởng của ngươi là gì?
Tần Mệnh lại hỏi Đường Thiên Khuyết, nhưng không quay đầu lại:
- Chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, tương lai một ngày nào đó thống nhất toàn quân, đăng lâm ngôi vị hoàng đế, là như vậy sao? Đến ta... Chí không ở Bắc Vực, cũng không ở hoàng triều, ta chí ở thiên hạ!
- Ngươi theo đuổi quyền lực và vinh quang, nhưng ta... Là võ đạo! Ta sẽ không dừng lại ở Bắc Vực quá lâu, cũng sẽ không dừng lại ở hoàng triều, chờ gia đình ta yên ổn, ta sẽ rời khỏi nơi này, đi xa các nơi. Nhìn những phong cảnh không giống nhau, gặp những người không giống nhau, thể nghiệm các loại võ đạo, kiến thức các loại phong thổ và nhân tình khác nhau. Ta muốn đi khắp đại lục, đi về phía hải vực, tìm kiếm Thần Thổ, Thánh Địa xa hơn...
Nhiều năm sau, ngươi có thể chết trên sa trường, và ta cũng có thể chết ở đâu đó. Ngươi có thể lên ngôi hoàng đế, ta cũng có thể trùng kích Thiên Võ, thậm chí là Hoàng Võ. Cũng có khả năng, thời điểm ngươi thống nhất thiên quân quét ngang các nước, ta đang ở đâu đó phải chịu đựng lấy đau khổ. Khi ngươi lên ngôi hoàng đế, ta... Đã hóa thành một bồi đất vàng...
Mỗi người đều có chí, theo đuổi khác nhau. Ta không muốn bị mắc kẹt ở một nơi, sống một cuộc sống, càng không muốn đấu tranh trong âm mưu và cái gọi là quyền lực, ta muốn là thân nhân ta giàu có và sống vui vẻ, ta muốn là tự do của riêng ta.
Tần Mệnh lẳng lặng nhìn ao nước, những lời này đã nói với rất nhiều người, cũng là chờ mong của hắn, là cuộc sống trong mộng của hắn. Sống hay chết, không quan trọng, kết quả cuối cùng, không quan trọng, khoái ý ân thù, dũng cảm xông vào chân trời, mới không phụ cảnh xuân tươi đẹp của cuộc đời này. Đây chính là võ đạo của ta!
Bây giờ hắn ta chỉ có một lo lắng, là người nhà! Là Lôi Đình cổ thành!