- Ồ... Thơm quá...
- Ngươi cũng ngửi thấy? Thực sự rất thơm.
- Ai đang nướng thịt? Khẳng định thêm gia vị khác, thật biết hưởng thụ.
- Ta đều đói bụng.
Mấy tộc nhân bỗng nhiên ngửi thấy mùi thơm, trước mắt một sáng ngời, bụng kêu ùng ục.
Mặt Tiết Bắc Vũ lại đại biến, chạy như điên về phía sơn cốc phía trước, ngay sau đó chính là tiếng gào thét như heo gào.
- Thôn Thiên Ngạc của ta a, bảo bối của ta a. Tên đáng chết nào nướng nó a, thiếu đạo đức a, thiếu đại đức a.
Hỏng rồi! Những người khác vội vàng đi qua, hình ảnh trong sơn cốc làm cho họ thiếu chút nữa chửi thề, Thôn Thiên Ngạc bị dỡ bỏ thành tám khối, đặt trên kệ nướng, bên cạnh rải rác da và xương cá sấu. Có hai cái giá thịt nướng đã nướng gần hết, thành màu vàng kim óng ánh, không ngừng có dầu nhỏ vào trong đống lửa, tản ra mùi thơm mê người.
Khế ước của các tộc nhân Tiết gia khác đều lộ ra ánh mắt tham lam, muốn nếm thử hương vị của Thôn Thiên Ngạc.
- Đây là cái gì?
Một người tiết gia tìm thấy một số đá trên mặt đất, trên đó khắc một số từ, nhặt lên một xem.
Khỏe!
Thơm!
Thoải mái!
Mỹ vị!
Ăn ngon!
Tất cả mọi người đều tức giận đến buồn bực, quá đáng ghét, thành tâm thế sao? Ăn xong còn chưa đủ, còn phải khắc chữ để kích thích?
Hung thủ khẳng định biết Thôn Thiên Ngạc.
Tiết Bắc Vũ phát điên:
- Nhất định là Tần Mệnh! Chắc chắn là hắn! Ngoại trừ hắn, ai dám trêu chọc Tiết gia!
Sắc mặt Tiết Thiền Ngọc trầm xuống, kiểm tra thi thể Thôn Thiên Ngạc xong:
- Máu không còn. Bắc Vũ, ngươi thử xem có thể cảm nhận được vị trí của huyết tinh hay không.
- Khế ước thú đã chết, chủ nhân còn có thể cảm nhận được máu?
Các tộc nhân khác của Tiết gia kinh ngạc, bọn họ đều biết trong cơ thể Thôn Thiên Ngạc thai nghén huyết tinh, nhưng không nghe nói chủ nhân có thể cùng huyết tinh liên lạc.
- Khế ước sau khi chết một canh giờ, chủ nhân có thể cảm nhận được máu tồn tại. Xem ra hung thủ rời đi không bao lâu, hẳn là có thể xác định vị trí.
Tiết Thiền Ngọc thuận tiện ý bảo dị thú trên vai, nếu thật sự là Tần Mệnh, có lẽ dị thú có thể giúp đỡ.
- Tỷ, ta muốn tự tay giết Tần Mệnh.
Hai mắt Tiết Bắc Vũ bò đầy tơ máu, vô cùng khẳng định là Tần Mệnh làm. Nếu như là những người khác giết Thôn Thiên Ngạc, tuyệt đối sẽ nghĩ hết biện pháp che dấu vết, ai sẽ trắng trợn khắc chữ khiêu khích?
- Tĩnh Tâm! Ngưng thần! Hãy thử cảm nhận huyết tinh.
Tiết Bắc Vũ liên tục hít sâu, lúc này mới oán hận ngồi xếp bằng trong sơn cốc, cố gắng cảm thụ. Thế nhưng, hắn tâm phiền ý loạn, sao có thể tĩnh tâm lại, lần lượt thử, lần lượt thất bại, cho đến khi Tiết Thiền Ngọc tát hắn hai bạt tai, lúc này mới tốt xấu gì cũng bình tĩnh lại một chút.
- Hình như ở phía nam.
- Còn bao xa?
- Rất mơ hồ, không cảm nhận được.
- Bọn họ hẳn là đi không xa, chúng ta đuổi theo về phía nam.
Tiết Thiền Ngọc ngược lại mong là Tần Mệnh, sớm giải quyết hắn, đoạt lại ấu thú cùng ngọc quy. Như vậy, nàng có thể hoàn thành kỳ công huy hoàng gom đủ năm đại khế ước thú trước hai mươi tuổi, đủ để xưng hùng trong thế hệ mới của hoàng triều, tương lai thậm chí có thể vượt qua lão tổ Tiết gia.
Trong rừng, Tần Mệnh đứng dưới một vách đá dốc đứng, nhìn lên vách đá cao hơn mấy trăm mét, nơi đó đang bốc cháy mãnh liệt, đá nướng ở khu vực đó, nhiệt độ cao vặn vẹo không gian, mơ hồ muốn tan chảy nham thạch. Đó là một tổ chim thần kỳ, được làm từ cành cây, không ngờ trong ngọn lửa hừng hực lại bình yên vô sự, hơn nữa lục ý dạt dào. Bên trong sào huyệt có mấy quả trứng chim, nuốt chửng năng lượng nhiệt độ cao cùng ngọn lửa, có một con hung cầm thần tuấn ở bên trong canh giữ.
- Thật đào sao? Không thích hợp a.
Tần Mệnh nhìn chằm chằm sâu vào sào huyệt, cánh chim màu vàng đã triển khai, chậm rãi đong đưa, súc thế chờ phát động.
- Đào a! Lúc trong thú triều sao không thấy chúng nó lưu tình. Nhanh lên, chờ thú con vỡ vỏ lớn lên, lại là hung dữ ăn thịt người không nhả xương.
Tiểu Quy ở trên lưng Tần Mệnh gấp đến độ xoay quanh, bên trong trứng thú ẩn chứa sinh mệnh nguyên lực khổng lồ, cũng có huyết mạch Linh Yêu vô cùng tinh khiết, không chỉ mỹ vị càng đại bổ.
Không lâu sau, con hung cầm kia phát ra tiếng kêu to, uy hiếp Linh Yêu cùng chim non trong rừng phụ cận, không nên tới nơi này làm càn, nếu không quyết không buông tha. Nó liên tục kêu lên rất nhiều lần, lúc này mới giương cánh rời đi, ra ngoài kiếm ăn.
Tần Mệnh chờ nó bay xa, phóng lên trời, chuẩn bị móc hai cái nếm thử.
Nhưng đúng lúc này, trong rừng phụ cận thế nhưng cũng xông lên đầu mãnh cầm mạnh mẽ, giống như tia chớp màu lam, dùng tốc độ kinh người xông về sào huyệt. Là dị thú Thủy Linh Diên hiếm thấy, vỗ cánh chạy nhanh, ở trước Tần Mệnh hàng lâm đến vị trí sào huyệt, xem ra cũng đã ẩn nấp thật lâu, chờ hung cầm rời đi.
- Oanh!! Tặc điểu! Để trứng lại!
Tiểu Quy nôn nóng hét lên, chỉ vào Thủy Linh Diên kia gào thét đe dọa:
- Trứng của ta! Của ta, ngươi dám đụng vào trứng của lão tử, lão tử lên ngươi! Lên ngươi!
Tần Mệnh toàn tốc vỗ cánh, theo sát giết đến, xách kiếm muốn ngăn cản Thủy Linh Diêu, lại kinh ngạc phát hiện trên lưng Thủy Linh Diêu có một nữ tử áo trắng xinh đẹp, đứng ở trong ánh sáng màu lam.