Thiếu nữ cuối cùng cũng mở miệng:
- Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội (*), Tu La đao ngươi sớm muộn gì cũng có ngày sẽ bại lộ, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người trôi dạt qua biển đuổi giết ngươi. Thực hiện một thỏa thuận, ngươi chuyển dao Tu La cho ta, ta cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Phú quý, địa vị, nữ tử, cho dù là cơ duyên tốt hơn. Tin tưởng ta, ta có năng lực đó.
(*) Người thường không có tội, tội của họ là mang thứ cao hơn thân phận của mình. Tội ở đây là "dám" sở hữu thứ vượt quá khả năng có thể bảo vệ của mình.
- Ngươi rất rõ ràng, nó không thuộc về ngươi, ngươi không thể có được.
- Người điều khiển nó là ngươi, người kiểm soát nó là ngươi, nó bây giờ thuộc về ngươi, miễn là ngươi sẵn sàng, luôn có thể nghĩ ra cách để tách nó ra.
Nàng rõ ràng kết quả nếu mạnh mẽ cướp đoạt Tu La đao, cũng không muốn nháo quá oanh động, để cho những người khác phát hiện mình đi tới phiến địa giới này. Nhưng Tần Mệnh bây giờ là chủ nhân của nó, hai năm qua cơ bản đã là một thể, chỉ cần Tần Mệnh nguyện ý nghĩ biện pháp, vẫn có cơ hội đem Tu La đao lột ra.
- Không có khả năng!
- Ngươi không thể giữ nó!
- Nó là lão gia tử cho ta, ta tuyệt đối sẽ không mang nó đổi lấy cái gọi là cơ duyên. Trừ phi lão gia tử muốn thu hồi, hoặc là ngày nào đó ta chết, nó sẽ một lần nữa trở lại bên cạnh lão gia tử. Ngươi không cần lãng phí thời gian vào ta, tạm biệt, nói không chừng tương lai sẽ gặp lại nhau.
- Ngươi tự nhận mình rất mạnh, nhưng trong mắt ta, ngươi kém quá xa, không có thiên phú khống chế Tu La đao.
- Không cần bận tâm.
- Ếch ngồi đáy giếng! Ánh sáng đom đóm! Ngươi tự cho là mạnh mẽ? Thiên hạ người mạnh hơn ngươi có rất nhiều.
- Ta không phải là người mạnh nhất, nhưng ta sẽ mạnh mẽ hơn. Ta không phải truyền thừa hoàng tộc các ngươi, cũng không có huyết mạch Thiên Đình, nhưng không ảnh hưởng đến việc ta có một trái tim trở nên mạnh mẽ!
Tần Mệnh cũng không bận tâm xuất thân của mình, cũng không ngại mình từng tầm thường, ai nói cường giả chỉ có thể sinh ra từ quý tộc? Ai nói tầng dưới cùng không thể đi tới cao tầng! Ai nói chỉ có chim ưng mới có thể chiến đấu trên bầu trời? Lão tổ các ngươi, người nào không phải từ nơi khổ hàn đi ra, từ thân thể tầm thường lột xác? Thành tựu của ngươi là do ngươi, tương lai của ta là vô hạn, có vô số biến cố, có thể trở nên tồi tệ hơn, nhưng cũng có thể tốt hơn!
- Tần Mệnh!
Một tiếng quát mắng phẫn nộ vang lên dưới chân núi, Tiết Thiền Ngọc thế nhưng lại mang theo ba đầu Linh Yêu giết tới, bọn họ cả người chồng chất vết thương, đều bị thương rất nặng, nếu như không phải những mãnh thú cùng Linh Yêu khác bắt đầu săn bắt bầy kiến, bọn họ thật có khả năng toàn bộ chết ở nơi đó, Tiết Thiền Ngọc hoàn toàn bị chọc giận, ba đầu Linh Yêu cũng đều liên tiếp bạo tẩu, bọn họ chưa bao giờ chịu qua khi nhục như vậy.
Trời đánh Tần Mệnh, hôm nay nhất định phải cùng ngươi kết thúc, đến a, đi ra a.
- Mệnh thật lớn.
Tần Mệnh hừ nhẹ, cũng không ngoài ý muốn, hắn thu hồi Tu La đao, xách Đại Diễn Cổ Kiếm muốn giết Tiết Thiền Ngọc.
Thiếu nữ đột nhiên xẹt qua đỉnh núi trước một bước, xông về phía rừng rậm dưới chân núi.
- Ngươi là ai?
Tiết Thiền Ngọc đang muốn xông lên đỉnh núi, rất ngoài ý muốn nhìn thấy một nữ tử xa lạ xuất hiện.
Ô Kim Viên đang ở trong trạng thái nổi giận, quản ngươi là ai, nó cứ chạy như điên bạo phát, sát khí đằng đằng, mãnh liệt mà bá liệt, tiếng rống như sấm, luân phiên hắc quyền nặng nề đập về phía thiếu nữ.
Thiếu nữ bay nhanh như kinh hồng, nhẹ nhàng mạnh mẽ, trước mặt mà tới, tay phải mảnh khảnh lại trực tiếp chặn lại trọng quyền của Ô Kim Viên.
Với lực bộc phát siêu cường của Ô Kim Viên, một quyền lực đủ để vỡ nát cự thạch, nổ tung núi cao, càng có thể miễn dịch các loại võ pháp năng lượng, biến thái đến cực hạn, ngay cả mãnh thú cũng phải lui về, ngoại trừ võ giả thể siêu cường, không ai dám đối mặt.
Trong nháy mắt, phảng phất có thể nhìn thấy Ô Kim Viên đánh nát bàn tay ngọc mềm mại kia, thậm chí chính là tràng diện xuyên thủng thiếu nữ.
Tuy nhiên...
Trong nháy mắt, hình ảnh giường như dừng lại, nắm đấm cuồng bạo của Ô Kim Viên thế nhưng lại cứng rắn ngăn trở trước mặt ngọc thủ, giống như hung hăng nện vào trong đại dương mênh mông, ngoại trừ khơi dậy sóng cả nặng nề, thế nhưng cũng không có làm bị thương thiếu nữ, thậm chí ở khoảng cách mấy cen – ti – mét còn bị ngăn lại, theo sát phía sau, trong tay ngọc có một đoàn năng lượng kỳ diệu bị cường thế kích nổ, vô hình, trong suốt, lại đập vào mặt bao phủ Ô Kim Viên, càng hướng cây cối xung quanh xốc tới.
Kỳ quái chính là, rõ ràng có thể cảm giác được sóng khí kích nổ, nhưng trên thực tế cũng không có nhấc lên gợn sóng gì, ngay cả lá cây bụi đất cũng không có dao động, nhìn như là ảo giác, thực tế chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bành bành bành!
Ô Kim Viên nặng nề nện trên mặt đất, lui về phía sau năm bước, mỗi một bước đều dậm mạnh trên mặt đất, lưu lại dấu vết thật sâu. Nó cảm giác như có một luồng không khí ấm áp đụng qua thân thể, thấm đẫm da thịt, thấm vào lục phủ ngũ tạng, cứ như mỗi tế bào toàn thân đều bị nhẹ nhàng cuốn qua, ngay sau đó chính là thoải mái từ trong ra ngoài, thư sướng, còn có cảm giác kỳ diệu không rõ ràng, thật giống như tắm trong gió xuân, trẻ hơn rất nhiều.
Tiết Thiền Ngọc biết rõ lực bộc phát của Ô Kim Viên, hơn nữa ở trạng thái nổi giận uy lực sẽ càng mạnh. Lại bị dễ dàng bắn ngược lại? Võ pháp này là gì?