Tần Mệnh bay lên trời, nhanh như thiểm điện theo sau, bên phải quét ngang ra, nhấc lên cuồng phong mãnh liệt, gào thét trên không trung.
Tất cả mọi người ở đây đều đã biến thành sắc, trọng quyền đối trọng quyền, thể võ giả thế nhưng lại không chịu nổi một kích, ngay cả nắm đấm cũng vỡ vụn?
Lời đồn là thật, tên này không chỉ võ pháp tuyệt luân, lực lượng càng khủng bố, bằng một quyền đánh lui Ô Kim Viên, đương nhiên, về sau Ô Kim Viên đã bị Tần Mệnh giết chết.
- Lục trọng thiên? Tần Mệnh là Huyền Võ Cảnh lục trọng thiên!
Rốt cục cũng có người nhận ra sự thay đổi cảnh giới của Tần Mệnh.
- Ngươi mù sao? Hai tháng trước hắn ở hoàng thành mới tứ trọng thiên.
- Ngươi mới mù! Lục trọng thiên, nhất định là lục trọng thiên.
- Phanh!
Viên Đình bị Tần Mệnh quét bay hơn mười mét, bay ngang về phía rừng rậm xa xôi.
Tần Mệnh vỗ cánh lao nhanh, ở giữa không trung đã đuổi kịp hắn, như cối xay gió lăng không chuyển hướng, đùi phải nén sức nặng nề đánh vào bụng Viên Đình, hắn kêu lên quái dị, miệng phun máu, từ trên cao rơi xuống cực nhanh, nện về phía đám người phía dưới.
Mọi người hoảng sợ bỏ chạy, không có một ai đứng ra cứu hắn.
Bành!!
Viên Đình nện trên mặt đất, nhất thời xuất hiện một cái hố sâu, nơi đó chôn vùi mấy khối đá xanh cứng rắn, lại trong phút chốc sụp thành mảnh nhỏ, bụi mù bắn ra bốn phía, đánh lên người rất nhiều người.
Viên Đình co giật vài cái, đầu nghiêng một bên, dưới người nhanh chóng tràn ra máu, nhuộm đỏ bùn đất.
Toàn trường yên tĩnh, mọi người nhìn hai huynh đệ nửa sống nửa chết kia, lại nhìn Viên Đình gần như nửa phế trong hố, trong lòng đều run rẩy, mọi người lúc trước kêu gào đều ngậm miệng lại.
Rất nhiều người ở đây kỳ thật chưa từng thấy qua Tần Mệnh, chỉ là nghe nói hắn hung mãnh, hôm nay nhìn thấy, trong lòng chợt một hồi đau nhứt rên eir, thật là biến thái.
Trong đám người, nữ tử y phục thắng tuyết thở phào nhẹ nhõm, không còn tay nữa.
Tần Mệnh trở lại đỉnh núi, canh giữ bên cạnh Mã Đại Mãnh.
- Bây giờ có thể nói chuyện dễ nghe rồi?
- Hắc hắc, có vài người chính là muốn ăn đòn, gõ vài cái mới có thể an phận.
Phàm Tâm cười hì hì đi về phía núi thấp, lúc này đây không có ai dám ngăn cản nàng nữa.
- Này, loli.
Tiểu Quy lười biếng chào hỏi.
- Này, ô quy.
Phàm Tâm không chút yếu thế.
Đám người quả thật an phận, kiêng kỵ Tần Mệnh tàn nhẫn, kiêng kỵ Tần Mệnh đột nhiên bày ra cảnh giới lục trọng thiên.
Nếu như là ngũ trọng thiên, bọn họ có thể liên thủ chống lại, thế nhưng Huyền Võ Cảnh lục trọng thiên đã hoàn toàn vượt qua phạm vi bọn họ có thể chịu được, phóng mắt nhìn đám người tham gia Huyễn Linh Pháp Thiên, thiên tài lục trọng thiên có bao nhiêu người? Dường như không có nhiều người ở đây.
Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, ngay khi mọi người bắt đầu an phận, một người lại từ trong đám người đi ra, như cười mà không phải cười nhìn Tần Mệnh trên đỉnh núi:
- Tần sư đệ, đã lâu không gặp, càng ngày càng uy phong a.
Tần Mệnh cười nhạt đáp lại:
- Hình Gia sư huynh, đã lâu không gặp. Chia tay tại thành Vũ Lăng, đã một năm rưỡi.
- Đúng vậy, chuyện tại thành Vũ Lăng đáng để nhớ lại, nơi đó là một nơi thần kỳ, rất nhiều đệ tử Bắc Vực cả đời chính là bắt đầu thay đổi từ nơi đó, giống như ngươi, giống như ta, giống như Yêu Nhi.
Hình Gia đi tới trước đám người, chăm chú nhìn Tần Mệnh trên đỉnh núi, tuy rằng mặt ngoài rất hữu hảo, nhưng toàn thân hắn đã bắt đầu tràn ngập sương trắng nhạt mờ, u u phiêu dục ra xung quanh.
Bầu không khí vừa mới trầm tĩnh lại dần trở nên nóng bỏng.
Hình Gia, đệ nhất thiên tài Bắc Vực năm đó, hoàn toàn xứng danh đệ nhất trà hội bát tông, gần đây đạt được cơ duyên cực lớn, tiến vào Huyền Võ cảnh lục trọng thiên.
Tần Mệnh, hiện tại được công nhận là đệ nhất thiên tài Bắc Vực, không chỉ có Tu La đao pháp thần bí, còn có chúng vương truyền thừa chấn động hoàng triều, ngay cả Tiết Thiền Ngọc cũng bại ở trên tay hắn, hiện tại lại không thể tưởng tượng nổi tiến vào Huyền Võ cảnh lục trọng thiên.
Tân cổ thiên tài Bắc Vực, đều có kỳ ngộ, cùng một cảnh giới, ai mạnh ai yếu?
Hình Gia là chạy tới vì truyền thừa của Mã Đại Mãnh? Hay là chạy tới khiêu chiến Tần Mệnh?
Nhưng dù sao, có vẻ như ngày hôm nay sẽ có một trận quyết đấu đặc sắc rồi.
- Cẩn thận một chút, Hình Gia chiếm được một con cá vàng nhảy qua Long môn, thân thể hắn hẳn là có chút thay đổi đặc thù gì đó.
Phàm Tâm cẩn thận nhắc nhở Tần Mệnh, nhưng không lo lắng, đang điểm chân kỳ quái nhìn Mã Đại Mãnh như pho tượng, thật cẩn thận chạm vào áo giáp hắc sa cứng cỏi của hắn. Tiểu Quy cũng không quan tâm Tần Mệnh, vô tim không phổi quan sát tình huống Mã Đại Mãnh, thỉnh thoảng nhìn Hắc Thiết cấm khu, hồi tưởng lại tràng diện ngàn vạn bạch cốt giãy dụa vừa rồi.
- Chúng ta đã lâu không gặp, vừa gặp lại là ở Sinh Tử Giới nguy hiểm này, vốn nên cùng Hình Gia sư huynh nói chuyện phiếm một phen, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, chờ ta xử lý xong chuyện trước mắt trước, lại chậm rãi tán gẫu với ngươi?
Tần Mệnh cùng Hình Gia kỳ thật không có bao nhiêu giao tiếp, năm đó trà hội bát tông hắn tuy rằng biểu hiện bắt mắt, nhưng trong mắt những đệ tử Huyền Võ cảnh kia cũng không thể tạo thành uy hiếp, hơn nữa hắn ngoại trừ ở lôi đài chính là dưỡng thương, cũng không có cơ hội cùng Hình Gia nói chuyện với nhau. Tính ra, hôm nay là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện.