Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 559 - Chương 559 - Dùng Thân Làm Mồi, Dùng Mệnh Đánh Cược (1)

Chương 559 - Dùng Thân Làm Mồi, Dùng Mệnh Đánh Cược (1)
Chương 559 - Dùng Thân Làm Mồi, Dùng Mệnh Đánh Cược (1)

- Vào Thanh Yêu Tộc cửu tử nhất sinh, hắn chưa chắc sẽ đáp ứng.

Đường Ngọc Sương lắc đầu.

- Ta đi gặp hắn, thật sự không được ta lại tìm người khác. Không nên chậm trễ, ta sẽ đi ngay bây giờ.

- Nếu ngươi thật sự muốn kiên trì, ta không ngăn cản, nhưng vào Thanh Yêu Tộc ngàn vạn lần không nên lỗ mãng, cẩn thận lại cẩn thận. Phụ hoàng bảo ta chuyển ngươi một lời, nếu ngươi thật sự thành công, hoàng thất tồn tại một ngày sẽ không thương tổn một thần dân của Lôi Đình cổ thành, cũng sẽ không dụng binh ở Bắc Vực.

- Đa tạ.

Tần Mệnh có những lời này trong lòng càng kiên định, cho dù hắn không vì hơn vạn tân binh Huyễn Linh Pháp Thiên tranh thủ, cũng phải vì người nhà của mình mà tranh thủ.

- Còn có một chuyện, tuy rằng thời gian giới hạn là hai mười ngày, nhưng tốt nhất là khi gần hai mươi ngày lại bừng tỉnh Phong Thiên Tà Long Trụ.

- Tại sao?

- Muốn phá vỡ Huyễn Linh Pháp Thiên cần đủ nhân thủ, lại phải thông báo với Thánh Võ ngoại vực, lại phải mang theo bọn họ trở về, còn phải mời người ngoài của hoàng triều, thời gian ít nhất phải khoảng nửa tháng.

- Hiểu rồi.

Tần Mệnh mở rộng cánh chim, phóng lên trời, đảo mắt biến mất ở tầng mây. Không có dây dưa, không có cảm khái do dự, cũng không cho những người khác cơ hội nói lời tạm biệt, đơn giản lại quyết đoán rời đi.

Bọn người Mã Đại Mãnh nhìn theo Tần Mệnh rời đi, trong lòng bỗng nhiên nặng trịch, cũng trống rỗng. Họ thậm chí không biết phải nói gì, chỉ có thể cầu nguyện trong im lặng.

- Chúng ta nên làm cái gì thì làm cái đó, nếu như người của Thanh Yêu Tộc đang giám thị chúng ta, không thể để cho bọn họ phát hiện dị thường.

Đường Thiên Khuyết thu hồi ánh mắt, hạ mệnh lệnh, nghỉ ngơi hồi phục ba ngày, tiếp tục xông vào đầm lầy.

Trên đỉnh núi cách đó ngàn mét, tiểu chủ nhân của Thanh Yêu Tộc đang khổ sở suy nghĩ làm sao dẫn được Tần Mệnh ra, làm sao lại phá vỡ ngụm ác khí kia, bỗng nhiên phát hiện Tần Mệnh rời đi, đi thẳng về phía nam, hơn nữa chỉ có mình hắn.

- Đem tọa kỵ của các ngươi cho ta.

Thiếu niên thầm nghĩ cơ hội đã đến.

Hai vị tộc nhân lập tức đem tọa kỵ của bọn họ mang lên đỉnh núi, là một đầu Truy Phong Điêu, tuy rằng kém xa không bằng Ngân Hoàng Thiên Chuẩn, nhưng tốc độ còn có thể, dùng để truy tung quá đủ.

Thiếu niên cưỡi Truy Phong Điêu bay lên trời, cắn chặt lấy bóng dáng Tần Mệnh, đuổi theo.

Ở một mảnh sa mạc phía nam, Bạch Tiểu Thuần mang theo năm con rối của hắn đi tới rìa sa mạc.

Ánh mặt trời đốt cháy trên cao, nóng bức khó chịu, phóng mắt nhìn lại tất cả đều là cát mịn, dâng lên nhiệt độ cao đáng sợ. Nhiệt độ cao của mảnh sa mạc này không phải là bởi vì mặt trời, mà là nham thạch nóng chảy bắt đầu khởi động dưới lòng đất, phóng thích nhiệt lượng vô cùng vô tận. Nhưng nhiều năm như vậy, nham thạch nóng chảy cũng chưa từng lao ra khỏi mặt đất, vẫn chảy xuôi ở phía dưới, giống như là dòng sông ngầm, ngang dọc đan xen.

Nơi này là một trong những chiến trường cổ năm đó, tuy rằng không nổi tiếng như Hắc Thiết cấm khu, nhưng cũng là một nơi thám hiểm không tồi.

Bạch Tiểu Thuần không phải tới tìm cơ duyên cho mình, là vì khôi lỗi mạnh nhất của hắn. Hy vọng hắn có thể ở trong sa mạc lấy được linh bảo, trợ lực Sa Táng võ pháp tiến thêm một bước.

Trong sa mạc không có nhiều người thám hiểm, tầm nhìn hầu như không thể nhìn thấy một ai. So với rừng mưa ẩm ướt mát mẻ lại giàu thức ăn, rất ít người nguyện ý tới nơi này chịu tội, huống chi, bảo tàng trong rừng mưa đã đủ để bọn họ tìm kiếm rồi.

Năm khôi lỗi toàn bộ xốc lên áo choàng, kéo lấy cổ áo, chịu đựng nhiệt độ cao đi vào sa mạc.

Bạch Tiểu Thuần giơ tay lên che đi mặt trời vặn vẹo trên cao, cười khổ lắc đầu, chỉ mong có thể có thu hoạch.

Bất quá lúc một chân của hắn giẫm lên trên mặt cát nóng bỏng thưa thớt, phía sau đột nhiên nhấc lên một luồng gió mạnh, Tần Mệnh vỗ hai cánh từ trên trời giáng xuống.

- Bạch huynh, sao lại có hứng thú đến sa mạc, không sợ rám nắng ngươi?

Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại nhìn là Tần Mệnh, khẽ cười nói:

- Tần huynh, rất vui khi có thể gặp lại ngươi.

Hắn còn sống? Năm khôi lỗi đều quay đầu lại nhìn Tần Mệnh, mệnh thật cứng rắn.

- Có một chuyện muốn phiền đến Bạch huynh.

Tần Mệnh đi thẳng vào vấn đề.

- Không cần khách khí như vậy, gọi ta là Tiểu Bạch là được rồi.

- Mượn nói chuyện một chút?

- Mời!!

Không lâu sau, nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Thuần dần dần biến mất, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Tần Mệnh.

- Ta nói đều là thật, tuyệt đối không có nửa câu dối trá.

Tần Mệnh nhiều lần tỏ vẻ lấy thân phận cá nhân đến mời hắn hỗ trợ, không phải là muốn dùng đại nghĩa hoàng triều tồn vong để áp chế hắn. Hơn nữa Tần Mệnh lần này mạo hiểm nhiều hơn là vì cứu người, thuận theo là vì giải quyết nguy cơ mà hơn vạn người gặp phải.

Bạch Tiểu Thuần cũng không phải hoài nghi lời Tần Mệnh nói là thật hay giả, cũng không quan tâm mục đích hắn tới nơi này, mà là...

- Sao ngươi lại nghĩ đến ta?

Loại này nghe có vẻ trực tiếp là nhiệm vụ chịu chết, sao lại để cho ngươi nghĩ đến ta đây? Ta không tranh giành với thế gian như vậy, ta tiêu sái tự do như vậy, thoạt nhìn cũng không giống bọn chiến tranh buôn người a.

Tần Mệnh cười khổ:

- Bất giác liền nghĩ đến.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, khẽ cắn môi đỏ:

- Được rồi, bồi ngươi.

- Thật sao?

Tần Mệnh không thể tin được Bạch Tiểu Thuần lại thoải mái đáp ứng như vậy, vốn trên đường còn chuẩn bị rất nhiều lý do, cũng từ chỗ Tiểu Quy muốn rất nhiều linh bảo, thật sự không được thì mài mềm cứng ngâm cũng muốn mang theo hắn, nhưng không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại không nghĩ nhiều.

Bạch Tiểu Thuần rất tùy ý, cũng rất thoải mái, chỉ phân phó cho năm khôi lỗi vài câu, để cho bọn họ tiếp tục thám hiểm ở sa mạc, sau đó nhìn Tần Mệnh:

- Chúng ta làm như thế nào?

- Ngươi không có điều kiện?

Bình Luận (0)
Comment