Đám người Bạch Tiểu Thuần bước nhanh vào phòng, đóng cửa phòng lại, chỉ là nhìn thù Ngưỡng Thiên Cừu bị Tần Mệnh gắt gao đè ép quỳ trên mặt đất, mặt phun máu, đều âm thầm hít vào, chỉ có đáy mắt Yêu Nhi bốc sáng hét lên:
- Đánh tốt! Nên đánh như thế!
Ngưỡng Nguyên Thú và Viên Cương hơi thất thần, thật sự bắt được? Ngưỡng Thiên Cừu a Ngưỡng Thiên Cừu, ngươi cũng có lúc chật vật!
- Quen ta không?
Đáy mắt Tần Mệnh bắt đầu khởi động lãnh quang tàn nhẫn, năm ngón tay giống như móng vuốt cào cào vào trên mặt Ngưỡng Thiên Cừu, đầu ngón tay đâm thật sâu vào da thịt:
- Tu La Tử Bắc Vực, Tần Mệnh!
- Xì xì...
Ngưỡng Thiên Cừu gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mệnh, giống như là muốn nói cái gì đó, Tần Mệnh đột nhiên xé rách da mặt hắn cứng rắn nhấc lên ném ra ngoài, hành động tàn nhẫn lần thứ hai làm cho bọn người Ngưỡng Nguyên Thú hít vào, nhưng cảnh tiếp theo lại làm cho cả người bọn họ đều nổi lên hàn khí, Tần Mệnh trong lúc quăng bay Ngưỡng Thiên Cừu thời buồn bực gầm nhẹ, vung quyền bạo kích, theo sát đánh vào hông hắn.
Răng rắc!
Xương hông vỡ vụn, rễ bị nghiền nát!
Ngưỡng Thiên Cừu thù oán thê lương kêu thảm thiết, đụng vào tường, nhưng hầu họng bị máu tươi cùng răng nanh chặn lại, tiếng kêu thảm thiết trở nên đục ngầu mà quái dị, hắn điên cuồng lăn lộn trên mặt đất, thống khổ kêu rên, đầy đất đều là máu tươi.
Đám người Ngưỡng Nguyên Thú theo bản năng ôm lấy phía dưới, đồng tử phóng đại, thiếu chút nữa hô to.
- Đứt rồi? Không, là nát rồi! Cái này cũng quá ộc ác a?
Bạch Tiểu Thuần há miệng, ai, ta còn muốn luyện khôi lỗi đây, cái này còn dùng như thế nào?
Trong phòng, Triệu Dung thấy được tình huống bên ngoài, giãy dụa, nắm lấy y phục quấn chặt lấy mình.
Tần Mệnh? Hắn thực sự ở đây!
Hắn thật sự tới cứu Yêu Nhi sao?
Nhưng... Nhưng... Tại sao không đến sớm, tại sao!
Triệu Dung rơi nước mắt qua hai má, hận ý trong lòng lại càng nồng đậm. Tần Mệnh đến cứu người, Yêu Nhi được cứu, những người khác cũng được cứu, vì sao chỉ có ta chịu nhục?
Yêu Nhi nhìn Ngưỡng Thiên Cừu bị dạy dỗ, trong lòng rốt cục cũng ra miệng ác khí, khẽ vuốt ve lông hổ con trong ngực, cúi đầu cười ra tiếng. Tiếng cười của nàng cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương trầm thấp Ngưỡng Thiên Cừu trộn lẫn với nhau, vang vọng thật lâu ở trong phòng, làm cho Viên Cương cả người không thoải mái, không ngừng hít vào, bình phục cảm xúc của mình.
Bọn họ không phải chưa từng ngược đãi người, nhưng cũng không hung tàn như vậy.
- Cái này còn thẩm vấn như thế nào?
Bạch Tiểu Thuần mở tay ra, ngươi là phát tiết, nhưng hắn đều nát rồi. Nội tạng nát, miệng nát, phía dưới nát, mạch máu trong cơ thể hẳn là cũng bị huyết mâu của Yêu Nhi tàn phá, người mạnh hơn nữa đều không chịu được giày vò như vậy. Hắn đều đã như vậy, hắn còn có thể sống không?
Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ lấy ra bình Sinh Mệnh Thủy, mặt không biểu tình rắc lên mặt Ngưỡng Thiên Cừu.
- Cứu sống, vẫn thẩm vấn như cũ.
Bạch Tiểu Thuần khống chế linh hồn Ngưỡng Thiên Cừu, mạnh mẽ làm cho hắn hôn mê, đừng giãy dụa lung tung nữa.
Ngưỡng Nguyên Thú và Viên Cương đều thành thành thật thật đứng đó, bị dọa sợ. Chưa từng thấy qua nam tử nào ra tay độc ác như vậy, ngoài mặt thật không nhìn ra.
Yêu Nhi càng nhìn càng cao hứng, thích thủ đoạn của Tần Mệnh, đủ tàn nhẫn đủ trực tiếp. Mấy ngày nay u ám của nàng đều quét sạch không còn, phong tình kiều mị giống như làm cho trong phòng có thêm phần màu sắc.
Tần Mệnh đối đãi với kẻ địch cũng không nương tay, hắn ngồi xổm xuống đụng vào sừng nhọn trên đỉnh đầu Ngưỡng Thiên Cừu:
- Cái này dùng để làm gì?
- Vũ khí kiêu ngạo nhất của Thanh Yêu Tộc chúng ta.
Ngưỡng Nguyên Thú vội vàng trả lời.
- Tác dụng gì?
- Thanh Yêu Tộc chúng ta có thể thông qua sừng nhọn trên đỉnh đầu để câu thông năng lượng trong thiên địa tốt hơn, thuận tiện cho chúng ta tu luyện. Thuộc tính linh lực của ta là liệt hỏa, độc giác có thể làm cho thân thể chúng ta thời khắc cảm nhận được hỏa nguyên lực trong thiên địa, có đôi khi ta cũng không cần chính mình hấp thu, độc giác có thể hỗ trợ tụ liễm hỏa nguyên lực, truyền vào trong thân thể. Một số tộc nhân có lực lượng huyết mạch cường đại, còn có thể thông qua độc giác cảm nhận được năng lượng thứ hai. Ví dụ như Ngưỡng Thiên Cừu, linh lực của thân thể hắn là thuộc tính thổ, tất cả võ pháp thi triển ra đều là nham thổ các loại, nhưng lôi giác của hắn có thể khiến hắn dẫn dắt lôi điện trong thiên địa phát động công kích.
Tần Mệnh gật gật đầu, chiêu ra Đại Diễn Cổ Kiếm, đặt ở trên sừng của Ngưỡng Thiên Cừu.
Ngưỡng Nguyên Thú nói:
- Ngươi không cắt xuống được, nó không phải xương cốt, càng giống như vũ khí, ngay cả lôi điện cũng không bị thương...
Bang!!
Tiếng vang kịch liệt vang lên ở trong phòng, Ngưỡng Nguyên Thú há miệng thành hình chữ O.
Tần Mệnh một kiếm chặt đứt lôi giác, ước lượng trong tay, so với sắt còn trầm hơn mấy lần, nhưng bên trong quả thật có lực lôi điện rất mạnh.
- Đó là thần binh lợi khí gì vậy?
Viên Cương theo bản năng che lấy độc giác của mình.
Bạch Tiểu Thuần kỳ quái:
- Ngươi muốn dùng nó để làm gì?
- Không biết, giữ lại đi.