Tần Mệnh đang cầm lấy Tiểu Quy, sốt ruột gọi, ánh mắt đều mông lung.
Hắn thành công đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, dẫn tới đại quân Kim Bằng hoàng triều, nhưng mà... Tiểu Tổ đã hy sinh rồi sao? Hồi tưởng lại mấy câu nói trước khi Tiểu Tổ ra tay, chẳng lẽ thật sự là di ngôn?
Tai nạn đầy trời, năng lượng tàn phá bừa bãi, trong chiến trường tai nạn, khắp nơi đều là chém giết, khắp núi rừng đều là chạy trốn, Tần Mệnh lại vô tâm chạy nạn, run rẩy nâng lấy Tiểu Quy, nỉ non gọi nó. Hắn bỗng nhiên phát hiện mình cũng không kiên cường như mình tưởng tượng, hắn rất khó tiếp nhận thân nhân rời đi.
- Không chết, khóc tang sao?
Trong mai rùa đột nhiên truyền ra tiếng thì thầm suy yếu, hình như rất mệt mỏi.
- Ngươi không chết?
Tần Mệnh kinh hô.
- Ta thoạt nhìn muốn đoản mệnh sao?
- Vậy sao gọi ngươi nửa ngày không lên tiếng?
- Ta mệt mỏi... Sắp đi ngủ... Có thể phải ngủ thật lâu...
Tần Mệnh dở khóc dở cười, ngươi ngủ một giấc đều giống như vĩnh biệt.
Chẳng qua, lần này thật sự nhờ có nó, cũng là dốc hết toàn lực.
- Chiếu cố tốt Bạch Hổ.
Tiểu tổ cuối cùng nhắc nhở một câu, suy yếu, mệt mỏi, ngủ thật sâu. Chỉ là Tần Mệnh không nghĩ tới, lần ngủ say này thật sự vô cùng lâu dài, thật lâu đến nỗi hắn vô số lần lo lắng.
Tần Mệnh thu hồi Tiểu Quy, mở rộng cánh đang muốn rời đi, oanh, một con long khí đập vào mặt, đập đầu vào trong cơ thể hắn, lực lượng mạnh mẽ đụng phải khiến hắn lui về phía sau bảy tám thước, mãnh liệt huy động cánh mới tốt xấu gì cũng ổn định được. Hắn rõ ràng cảm nhận được có một luồng khí lãng hình rồng xâm nhập vào thân thể, xông thẳng vào ở trong kinh mạch, tả xung hữu đột ở trong huyết nhục, giống như là cá bơi đột nhiên rơi vào trong lưới.
Khí huyết cả người Tần Mệnh đều giống như thiêu đốt, nóng bỏng nóng bỏng, giống như là muốn bị thiêu thành tro tàn, hắn liên tục vận chuyển võ pháp, tăng tốc linh lực chảy xuôi, dẫn dắt cỗ long khí kịch liệt kia. Nhưng nó thật sự là quá nóng nảy, ở trong cơ thể kịch liệt quay cuồng, va chạm khí huyết cùng kinh mạch toàn thân, chấn đến thất khiếu hắn chảy máu, cả người càng ngày càng nóng.
- Long lực!! Đúng vậy!! Có long lực!
Tần Mệnh nhìn lên cao, ngoại trừ chiến trường tai nạn tràn ngập tầm nhìn, còn có long lực vô cùng vô tận đang từ trong Phong Thiên Tà Long Trụ lao ra, giống như là từng con rồng nhỏ chân thật, chạy nhanh trong thiên địa, trùng kích lung tung, có đánh lên cao, có vọt vào dòng người, có đánh vào mặt đất, quy mô quá lớn, vô số vô tận, hơn nữa tốc độ nhanh kinh người.
Tần Mệnh vội vàng ngồi xếp bằng trên mặt đất tu luyện, tinh lực luyện hóa nó khống chế nó.
Lôi Thiềm, Hoàng Kim Tâm, Tu La đao toàn bộ tỉnh lại, giống như sói đói nổi lên một mảnh cường quang, kéo lấy long khí kia, rất nhanh liền phân liệt thành ba phần, một phần dung nhập vào Hoàng Kim Tâm, hai phần tràn vào khí hải.
- Vậy còn chờ cái gì nữa, tiểu gia ta không khách khí.
Tần Mệnh mở cánh, bay lên trời, bắt đầu thu thập long lực. Người khác một ngụm long lực đi xuống, đều cần cố gắng luyện hóa, toàn tâm toàn ý áp chế, nhưng trong cơ thể hắn có ba trọng bảo, giống như ba con ác lang, điên cuồng tranh đoạt mỗi con long lực xâm nhập vào trong cơ thể, không cần chính hắn quá mức chú ý.
Một bên phi cực nhanh, va chạm long lực, một bên tránh né năng lượng cuồng triều như hủy diệt, có sóng thần cuồng cuộn giữa thiên địa, có quang vũ hủy diệt tập kích, còn có đao mang bá đạo chém ra ngàn thước, còn có các loại thế công chấn động lòng người, tràn ngập không gian, không ngừng có người của Thanh Yêu Tộc bị hủy diệt, cũng không ngừng có cường giả Kim Bằng hoàng triều ngã xuống, tình huống chiến đấu thảm thiết dị thường.
Tộc nhân Thanh Yêu Tộc cùng Linh Yêu trên đảo đều liều mạng chạy trốn, chỉ có Tần Mệnh kiên trì xông vào bên trong.
Hắn muốn tìm người, tìm huynh muội Hoa gia, tìm ca ca của Lục Ngai.
Trong phạm vi mấy vạn mét xung quanh Tiên Đằng Viên đã biến thành phế tích, mặt đất vỡ vụn, rải rác mảnh vụn dây mây thật dày.
Đại thụ kình thiên tuy rằng rất mạnh, nhưng dưới sự bạo kích của Tiểu Quy, Phong Thiên Tà Long Trụ bị xé rách, cùng với ba lần quang triều đả kích hủy diệt, hoàn toàn bị hủy diệt, chỉ có rễ cây sâu dưới lòng đất cùng những sợi dây mây rải rác trên mặt đất đang chứng minh nó đã từng khổng lồ và tồn tại.
Rất nhiều kén cây đã bị phá vỡ, bên trong là thi thể đã chết, đã không còn dấu hiệu sinh mệnh. Còn có một bộ phận kén cây chôn sâu trong dây mây lộn xộn, bên trong có chút người may mắn đang suy yếu giãy dụa.
Tần Mệnh mạo hiểm, phi nước đại trên dây mây trải rộng mấy vạn thước, lục soát bóng dáng của bọn người Hoa Đại Chuy. Trong tai nạn, hắn giống như một chiếc thuyền nhỏ trong biển cả giận dữ, tùy thời có thể bị hủy diệt, không chỉ thừa nhận nguy cơ hủy diệt, còn chịu áp lực tinh thần thật lớn.
Không lâu sau, hắn ở trong kén cây rách nát phát hiện thi thể mấy người, đã không còn hơi thở. Hắn lại phát hiện mấy vị tân binh ngoại vực, đã từng gặp mặt, không tính là biết rõ, nhưng quen biết, hắn đang muốn đi qua giúp một phen, trên cao đột nhiên có dư ba năng lượng quét tới, thiếu chút nữa câu diệt thần hồn hắn, hắn chạy ra rất xa, kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh, lúc trở về, tất cả kén cây nơi đó đều bị nghiền nát, người bên trong cũng đều đã chết.
- Hoa Đại Chuy? Tìm thấy rồi!
Rốt cục, Tần Mệnh ở trong dây mây thật dày phát hiện Hoa Đại Chuy đang giãy dụa bò ra khỏi kén cây.