Đám người Yêu Nhi bọn hắn tụ cùng một chỗ, căng thẳng chờ đợi Tần Mệnh trở lại. Mặc dù Tần Mệnh thành công đánh thức Phong Thiên Tà Long Trụ, nhưng năng lượng bộc phát tại một khắc làm tỉnh giấc này lại thực sự quá kinh khủng, Tần Mệnh có thể ở trong lúc đợt nổ tung đó sống sót sao? Hiện tại phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là các loại giết chóc, đều là năng lượng đáng sợ, cho dù Tần Mệnh còn sống, cũng rất khó trở về rồi.
Có mấy thiếu nữ không ngừng thúc giục rời khỏi, nhưng Yêu Nhi lại kiên trì ở lại, nàng nhất định phải đợi Tần Mệnh trở lại.
Bạch Tiểu Thuần bị thương rất nặng, tổn thương đến linh hồn. Là vì tại Tiên Đằng Viên bạo tạc trong nháy mắt, Ngưỡng Nguyên Thú cùng Viên Cương đều chết hết, liền mang theo tổn thương chủ nhân linh hồn của hắn. Đây là một trong những tai hại của Âm Dương Tú, khôi lỗi chết sẽ tạo thành bị thương cực lớn cho chủ nhân, nhất là phương diện linh hồn, chữa trị không dễ dàng.
Vẫn tốt là không ngừng có Long lực xông lại, hắn liền nuốt hai cái, cố gắng luyện hóa hấp thu đến hòa hoãn thống khổ.
- Yêu Nhi cô nương, chúng ta đi nhanh đi.
- Nếu ngươi không đi liền không còn kịp rồi, nếu như Thánh Võ nào đó đem chiến trường chuyển dời đến chỗ chúng ta nơi này, chúng ta trốn đều không có chỗ trốn.
- Chúng ta chạy về phía trước, tìm trưởng bối quen thuộc. Ở tại chỗ này không phải biện pháp a.
Các thiếu nữ sốt ruột thúc giục, tình cảnh hiện tại hoàn toàn không phải các nàng có thể nhúng tay, tùy thời có khả năng bị hủy diệt, chỉ có thể tìm kiếm có chút Thánh Võ thủ hộ, mới có hy vọng sống sót.
- Các ngươi đi đi, ta ở lại...
Yêu Nhi sốt ruột nhìn qua phía xa xa, đang muốn lao lên tiến về phía trước, chợt thấy một luồng ánh sáng kim sắc lung linh hướng nơi này lao vùn vụt qua đến. Mặc dù tại uy áp năng lượng khủng bố khắp nơi đầy trời lộ ra đến như vậy cũng không có ý nghĩa gì, nhưng lại để cho trong lòng Yêu Nhi nhảy dựng, kinh hỉ hoan hô, không để ý nguy hiểm vọt tới.
Tần Mệnh vỗ cánh bay múa, xẹt qua tầng trời, xông về viện nhỏ của Ngưỡng Thiên Cừu, trên đường đi cũng sợ hãi nơi đó bị hủy diệt, hoặc là nhìn thấy hình ảnh không dám nhìn, nhưng... thời điểm Yêu Nhi kích động mà xuất hiện tại phía trước nóc nhà, trong lòng hắn cũng an tâm, tăng tốc lao vùn vụt đi qua.
Yêu Nhi từ nóc nhà nhảy lên, nhào tới đón lấy Tần Mệnh, trực tiếp ở giữa không trung ôm chặc lấy hắn, kích động mà dâng lên hôn môi, hai tay cuốn lấy cổ Tần Mệnh, hận không thể quấn chặt lấy hắn.
Tần Mệnh không ngại hưởng thụ nhuyễn ngọc hoài thơm, nhưng là Cừu Lân còn ở phía sau đây này, dù sao cũng phải kín đáo chút.
Cừu Lân có chút híp mắt, thật sâu nhìn xem bọn hắn.
Hai hài tử này thật ở cùng một chỗ à? Nhìn bộ dáng Yêu Nhi kích động, lại nhìn chân tình vui mừng trong ánh mắt, tâm lý hắn thả lỏng, lộ ra nụ cười hiểu ý, từ sau khi phụ mẫu Yêu Nhi chết, hắn cũng không có thấy Yêu Nhi chân tình qua, luôn tại ngụy trang bản thân, bảo hộ lấy bản thân.
- Gia gia?
Yêu Nhi bỗng nhiên thoáng nhìn thấy phía trước lại có một lão đầu theo sát, không phải gia gia thì là ai?
- Hôn thêm một chút nữa? Ta không ngại chờ đợi nhiều.
Cầu Lân hiếm khi đùa giỡn, trong lòng vui vẻ a, đã lâu không vui vẻ như vậy. Đây là cháu gái ruột của mình, thân nhân duy nhất trên đời, từ khi mẫu thân Yêu Nhi tẩu hỏa nhập ma, phụ thân lại tự vẫn trước mộ phần mẫu thân nàng, hắn chưa từng thấy lại Yêu Nhi vui vẻ như vậy. Mà hắn mạnh mẽ truyền thụ Huyết Tinh Linh cho Yêu Nhi cũng gánh chịu áp lực tâm lý rất lớn, sợ Yêu Nhi đi theo vết xe đổ của phụ mẫu nàng.
Tần Mệnh xấu hổ, Yêu Nhi cũng không thẹn thùng, vòng quanh cổ Tần Mệnh, ở ngoài miệng hắn nghẹn một cái thật sâu, cười hì hì, hướng ông nội khoe khoang hạnh phúc của mình.
Bạch Tiểu Thuần cùng các nữ tử khác chạy tới, nhìn thấy Tần Mệnh bình yên vô sự đều thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nói mệnh cứng rắn.
- Bạch Tiểu Thuần?
Hoa Đại Chuy suy yếu thở dốc, không nghĩ tới có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này, cũng là tới cứu người sao?
- Muội muội ngươi đâu?
- Muội muội ta từ lâu đã cùng ta tản đi rồi.
Hoa Đại Chuy lắc đầu, hôm đó lúc bị bắt hắn đang ở trong rừng mưa tìm Hoa Thanh Dật. Hiện tại nhớ lại ngược lại vô cùng may mắn, bằng không muội muội cũng sẽ bị bắt tới nơi này, thừa nhận thống khổ sống không bằng chết.
Tần Mệnh nói:
- Chúng ta rời khỏi nơi này trước. Cầu tông chủ, có thể hỗ trợ liên hệ trưởng bối của bọn họ không?
Các thiếu nữ lập tức chờ mong nhìn Cầu Lân, các nàng thật sự sợ hãi.
- Ta vừa rồi nhìn thấy một vị trưởng bối của Hoa gia, gọi hắn tới, trước tiên bảo vệ các ngươi tìm một chỗ an toàn.
Cầu Lân nhìn lên bầu trời cao, rất nhanh nhìn thấy một nam tử cuồng bạo trên chiến trường bầu trời, đang múa chuôi chiến đao khổng lồ, giết một vị cường giả Thanh Yêu Tộc liên tiếp bại lui, trên chiến trường hỗn loạn vô cùng bắt mắt.
- Tạ tiền bối!
Hoa Đại Chuy vội vàng nói lời cảm tạ, hắn thật sự chống đỡ không nổi, đỡ tường ngồi xuống. Toàn thân cao thấp có năm sáu mươi cái lỗ máu, ngay cả kinh mạch cũng bị đâm thủng, đau nhức tim đập khiến nam tử kiên cường này thỉnh thoảng run rẩy vài cái, mặt tái nhợt co giật theo. Hắn đã được treo trên cây trong mười ngày, bóng tối, tuyệt vọng, lạnh lẽo, ảm đạm, ác mộng mười ngày. Bây giờ nhớ lại, rùng mình. Hắn thậm chí còn rơi lệ khi ở trong kén cây, chẳng lẽ sinh mệnh của ta sẽ kết thúc thê thảm như vậy sao? Hắn rơi nước mắt sợ hãi.
Hoa Đại Chuy lại nhìn thi thể Tần Mệnh mang về, hắn không biết nên nói mình may mắn hay là bất hạnh.
Khi Cầu Lân mang trưởng bối Hoa gia trở về, trưởng bối Hoa gia bị bộ dáng Hoa Đại Chuy làm cho hoảng sợ, sắc mặt khó coi dọa người, trước tiên giúp hắn điều trị khí huyết. Sau khi liên tục nói lời cảm ơn, hắn cùng Hoa Đại Chuy và các nữ tử khác vội vã rời đi, đưa họ đi tìm kiếm các trưởng bối.