Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lang Vân lại làm ra hành động kinh người, trực tiếp kích nổ cánh tay phải cùng nửa bên phải, huyết nhục nổ nát mơ hồ, giống như điên chạy vào rừng rậm. Thân thể lúc sáng lúc tối, trong nháy mắt liền không còn khí tức, chỉ có tiếng gào thét oán hận vang vọng trong rừng núi tối tăm.
Chiến trường kịch liệt rốt cục cũng hơi yên tĩnh một lát, Lang Vân tuy rằng đột nhiên đi chật vật, nhưng vẫn khiến mọi người ở đây kinh hãi đổ mồ hôi lạnh. Nếu như không phải Tần Mệnh mượn thiên lôi áp chế hắn, nói không chừng sẽ nháo ra sóng gió gì đó.
Tần Mệnh nắm chặt Tam Xoa Kích, cắm ở mặt đất chống đỡ thân thể, miệng vết thương nơi bụng đang dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khép lại, nhưng quái vật này thiếu chút nữa đã hút khô máu của hắn, nếu như không phải nhờ có năng lực tạo máu siêu cường của hoàng kim tâm, không ngừng chống cự, nói không chừng lúc này hắn đã thành cái xác khô!
Lý Dần cố nén toàn thân đau nhức, đi tới bên cạnh Tần Mệnh:
- Thế nào rồi?
- Chết không được!
Tần Mệnh cắn răng, đứng vững thân thể, tay cầm Tam Xoa Kích nhìn Tô Kỳ Tuyết cùng Trần Dao phía trước, còn có Lỗ Cửu Dạ đột nhiên giết ra.
- Đem bảo cốt của ta trả lại cho ta.
Tô Kỳ Tuyết thương thế rất nặng, nhưng ít nhất còn có lực đánh một trận. Nàng cẩn thận quan sát Tần Mệnh, lôi triều vừa rồi tuy rằng đáng sợ, nhưng cũng giống như là hao hết linh lực của Tần Mệnh, hiện tại hẳn là đã đạt tới cực hạn.
- Có bản lĩnh tự mình đến lấy!
- Tỷ tỷ, giết hắn đi! Không thể giữ lại!
Trần Dao giữ chặt cổ họng, thanh âm mơ hồ không rõ. Tần Mệnh này so với tình huống trong báo cáo miêu tả còn đáng sợ hơn gấp mấy lần, trách không được có thể ở Kim Bằng hoàng triều nhấc lên oanh động lớn như vậy, ngay cả hoàng thất cũng bởi vì hắn mà lựa chọn đàm phán giải quyết Bắc Vực.
- Bây giờ phải làm sao?
Lý Dần nghiêm trận chờ đợi, Lang Vân đánh lén kia tuy rằng đã đi rồi, nhưng nguy hiểm còn chưa được giải trừ, nam tử thần bí đột nhiên xuất hiện bên cạnh kia hình như quen biết bọn người Tô Kỳ Tuyết.
- Thay ta ngăn một vài phút, chỉ cần vài phút là tốt rồi.
Tần Mệnh cầm Tam Xoa Kích, đang tập trung vận chuyển Sinh Sinh Quyết, hiệp trợ hoàng kim huyết khép lại vết thương.
- Đừng nói vài phút, mười phút cũng được!
Sau khi Lý Dần cùng Tần Mệnh trao đổi ánh mắt, hiểu được ý tứ của hắn. Hắn hiện tại đã khôi phục một chút, chỉ cần không có sợi tơ của Trần Dao uy hiếp, hắn có lòng tin cùng Tô Kỳ Tuyết đánh một trận. Tuy rằng mình bị trọng thương, nhưng Tô Kỳ Tuyết cũng bị thương không nhẹ. Thời khắc liều mạng, ai thắng ai thua còn nói quá sớm.
Tô Kỳ Tuyết cũng muốn giải quyết Tần Mệnh, nhân vật như vậy hoặc là đừng chọc, muốn mạng mau chóng chém giết, nếu không tất thành tai họa. Nhưng Lỗ Cửu Dạ ở bên cạnh, tuy rằng không tỏ thái độ, nhưng ánh mắt rõ ràng là nhìn chằm chằm nàng và Trần Dao.
Nàng và Lỗ Cửu Dạ cho tới bây giờ chính là đối thủ, ở trong hoàng triều không ít lần quyết đấu, ngay cả đội ngũ Huy Hoàng hoàng triều chia rẽ ở Vạn Kiếp sơn lần này, cũng là bởi vì tranh chấp giữa hai người bọn họ.
Trần Dao hàm hồ nói:
- Tỷ tỷ, giết Tần Mệnh, không cần để ý tới Lỗ Cửu Dạ. Hắn không dám ở Vạn Kiếp sơn hại chúng ta, bằng không chờ tương lai tin tức bại lộ, ai cũng không giữ được hắn!
- Lỗ Cửu Dạ, lui về phía sau!
Tô Kỳ Tuyết ra lệnh, cũng là đang thăm dò.
- Ta đứng ở đây vướng ngươi cái gì?
Lỗ Cửu Dạ quả thật không có lý do gì ngăn trở Tô Kỳ Tuyết, trước khi đi, nhân hoàng hoàng triều tự mình nhắc nhở bọn họ, vào Vạn Kiếp sơn chính là một đoàn thể, phải nhất trí đối ngoại, quyết không thể tự giết lẫn nhau, để cho Thiên Vương Điện chê cười, để cho các hoàng triều khác chê cười.
Kỳ thật, nếu Tần Mệnh không phải là người của Kim Bằng hoàng triều, là tán tu khác, Lỗ Cửu Dạ thật đúng là sẽ cân nhắc giúp một tay, quấy rối. Nhưng Tần Mệnh hết lần này tới lần khác lại là người của Kim Bằng hoàng triều, Kim Bằng hoàng triều là đối địch lớn nhất của Huy Hoàng hoàng triều. Nếu thật sự nhúng tay vào, Tô Kỳ Tuyết và Trần Dao tuyệt đối sẽ nhân cơ hội này làm lớn chuyện. Bởi vì gia gia của hắn là lão nguyên soái Huy Hoàng hoàng triều, quanh năm trấn thủ biên cương, chống đỡ Kim Bằng hoàng triều.
Lúc Lỗ Cửu Dạ đang do dự ở, lúc Tô Kì Tuyết đang chuẩn bị, Tần Mệnh bỗng nhiên mở mắt ra:
- Được rồi!
- Cái gì được rồi?
Lý Dần quay đầu lại.
- Còn chưa xong hoàn toàn, nhưng thu thập hai người các nàng là đủ rồi.
Tần Mệnh xé rách y phục rách nát, lộ ra cơ bắp cường tráng, dùng sức lau máu tươi màu vàng trên bụng, lộ ra cơ bắp bóng loáng rắn chắc, miệng vết thương... đã khép lại...
Lý Dần hơi há miệng, không thể tưởng tượng nổi nhìn bụng Tần Mệnh, vết thương đã khỏi? Lúc này mới bao nhiêu tuổi.
Lỗ Cửu Dạ nhìn Tần Mệnh khỏa thân nửa thân trên, hơi có chút thất thần. Một hồi lâu, mới giật mình tỉnh giấc, biểu tình bỗng nhiên trở nên quái dị. Chuyện gì vừa xảy ra với ta vậy? Ta đang nghĩ cái gì vậy?
Tô Kỳ Tuyết đang muốn bước đi thì dừng lại, biểu tình trở nên ngưng trọng. Năng lực khôi phục thật biến thái, nhưng hẳn là khép lại mặt ngoài, bên trong còn chưa khỏi hẳn, thế nhưng, bên trong khỏi hẳn bao nhiêu? Khi nào có thể khỏi hẳn?
Làm sao hắn làm được? Không thấy hắn ăn linh đan dược gì a.
Trần Dao không kiên trì thúc giục nữa, nàng cũng không rõ tình trạng của Tần Mệnh, không dám để Tô Kỳ Tuyết liều lĩnh ra tay.