Phàn Thần thét chói tai, kịch liệt giãy dụa, nhưng dây mây nhìn như mềm mại, kỳ thật so với thiết côn còn cứng cỏi hơn, cố thế nào cũng tránh không thoát. Linh lực trong khí hải của nàng trong hai ngày chạy trốn cùng chém giết đã tiêu hao không sai biệt lắm, còn lại một chút linh lực như vậy căn bản không đủ thi triển võ pháp, chứ đừng nói là phản kháng.
- Súc sinh? Đợi lát nữa ngươi sẽ cảm nhận được chuyện súc sinh hơn, ha ha.
Ôn Thiên Thành nhìn đệ nhất mỹ nhân Thánh Đường nằm ở trước mặt tùy ý bị mình chém giết, loại cảm giác này làm cho hắn phấn khởi không thôi, cả người giống như là có một cỗ nhiệt hỏa đang dâng lên. Hắn tham lam thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Phàn Thần, dáng người hoàn mỹ, nhất là đường cong thân thể nóng bỏng, làm cho huyết mạch của hắn phun trào.
Trước kia cách lớp y phục Thánh Đường, thật đúng là nhìn không ra cái gì, hiện tại cẩn thận đánh giá, vóc người Phàn Thần thật sự là có ý tứ.
- Thánh Đường sẽ không tha cho ngươi, hoàng thất càng sẽ không tha cho ngươi, Ôn Thiên Thành, ngươi chết không được dễ dàng, Lăng Tiêu tông đều sẽ bị ngươi liên lụy... A...
Phàn Thần kịch liệt giãy dụa, bỗng nhiên bị mấy dây mây giữ y phục, hướng hai bên mạnh mẽ kéo ra, lộ ra da thịt mềm mại bên trong.
Ôn Thiên Thành nhìn thấy mắt đều đỏ lên, mỹ nữ bình thường đã sớm chán rồi, thật lâu trước đây đã muốn nếm thử những kiều nữ cao cao tại thượng trong hoàng triều, hưởng thụ sự kích động chinh phục cùng lăng nhục. Hôm nay rốt cục cũng để cho hắn bắt được cơ hội, phạm vi Vạn Kiếp Sơn rộng lớn, Linh Yêu ít, người càng ít, quả thực là cơ hội tốt mà ông trời ban cho hắn.
- Ngươi một tên súc sinh! Súc sinh! Ngươi là sỉ nhục của Lăng Tiêu tông! Đừng tưởng rằng có ba khí hải, được hoàng thất coi trọng, là có thể làm được gì, ngươi còn chưa đủ tư cách. Cuộc chiến phong Vương coi trọng thực lực, càng coi trọng phẩm hạnh. Loại người ti tiện xấu xa như ngươi, đừng mơ tưởng phong vương liệt hầu. Ôn Thiên Thành, ngươi chết không được dễ dàng.
Phàn Thần khàn khàn thét chói tai, khóe mắt thấm ra nước mắt, lướt qua hai má tái nhợt.
- Kêu a, tiếp tục kêu a, ta nghe rất hưng phấn, hắc hắc.
Ôn Thiên Thành nghiêng ngả bên cạnh Phàn Thần, tham lam thưởng thức đường cong lung linh.
- Ngươi cút đi! Cút đi! Đừng chạm vào ta!
Ôn Thiên Thành bỗng nhiên ghé vào bên tai Phàn Thần, khẽ liếm vành tai kiều diễm của nàng, tà ác mỉm cười:
- Mông to hơn vai, từng thi đấu qua thần tiên sống. Phàn Thần tỷ tỷ, ngươi thực sự là lễ vật của ông trời tặng cho ta, ta sẽ suy nghĩ tốt về việc sử dụng ngươi.
Phàn Thần thống khổ nhắm mắt lại, trong lòng hung ác, chuẩn bị tự sát, thà chết cũng sẽ không chịu nhục.
- Đừng! Có ý nghĩ khác! Nếu ngươi theo ta, phối hợp với ta, sau khi dùng xong ta cho ngươi thống khoái, nhưng nếu ngươi muốn tự sát, hắc hắc, sau khi ngươi chết ta đem thân thể ngươi lột sạch, treo lên đỉnh núi, để cho đám người các hoàng triều đến thưởng thức, để cho ngươi trở thành sỉ nhục của Thánh Đường, danh động thiên hạ, ha ha.
Ôn Thiên Thành không có ý định để Phàn Thần còn sống trở về, tuy rằng đáng tiếc, nhưng bảo mệnh quan trọng hơn, sau khi hưởng dụng xong sẽ hủy thi diệt tích, không có ai biết là hắn làm.
Phàn Thần tuyệt vọng, răng nanh cắn chặt môi đỏ, thân thể mềm mại khẽ run lên.
- Tỷ tỷ, ta muốn bắt đầu, yên tâm, ta có kinh nghiệm, hắc hắc...
Ôn Thiên Thành thân dài đứng lên, kéo y phục, mắt đỏ lên, hô hấp nặng nề, hận không thể hiện tại cùng nàng dung hợp thành một thể. Nhưng vào lúc này, phương xa bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét sắc bén, một đầu mãnh cầm vỗ cánh bay như bay, hướng phương vị này mạnh mẽ nhào tới.
Thiên Vương Điện, rất nhiều lão nhân chán ghét nhìn hình ảnh trên tấm bia đá, đã phân công mãnh cầm đi tập kích.
Nhưng...
Một lão nhân đột nhiên nhắc nhở:
- Rút về! Không cần vội vàng nhúng tay.
- Thế nào?
- Có người đang di chuyển về phía vị trí kia, sắp đụng phải rồi.
- À, đó là...
- Đệ tử Thanh Vân tông của Bắc Vực Kim Bằng hoàng triều, Nguyệt Tình!
Ôn Thiên Thành khoác xong y phục, xuyên qua lớp dây mây dày đặc nhìn từ xa. Con mãnh cầm khổng lồ kia giống như là hung vật đáng sợ, hình thể khổng lồ xuất hiện trong tầng mây, hung uy khủng bố giống như muốn chen chúc trên bầu trời, làm cho sơn hà yên tĩnh, quần thú vô tung, nó hình như đang hướng tới vị trí này.
Phàn Thần đột nhiên khàn tiếng thét chói tai, muốn khiến cho con mãnh cầm kia chú ý, cho dù là chết, cũng tình nguyện chết trong tay Linh Yêu, mà không phải bị Ôn Thiên Thành lăng nhục đến chết.
- Câm miệng!
Ôn Thiên Thành quát lớn, phất tay khống chế nhánh cây, quấn chặt toàn thân Phàn Thần.
- Ôn Thiên Thành, muốn chết thù cùng nhau chết!
Phàn Thần liều mạng phóng thích ra phần linh lực cuối cùng, nở rộ ra kỳ quang bảy màu, xuyên thấu qua cây mây nở rộ cực hạn, không theo đuổi uy lực, chỉ theo đuổi oanh động, có thể đem đầu mãnh cầm kia dẫn tới coi như là được.
- Tiện nhân!
Ôn Thiên Thành thiếu chút nữa giết nàng, cuốn Phàn Thần lên muốn rời đi.
Nhưng mà, con mãnh cầm kia lại xẹt qua núi rừng nơi bọn họ ở, xông về phía xa xa, đảo mắt biến mất ở sâu trong tầng mây, không chỉ nhìn không thấy, ngay cả chút khí tức cũng không cảm thụ được.
Phàn Thần sắc mặt trắng bệch, ngây người. Cứ như vậy đi à? Không... Không... Đừng... Ngươi trở lại a...
Ôn Thiên Thành đều ngẩn người:
- Ha ha, ngay cả ông trời cũng không giúp ngươi, ta xem còn ai tới cứu ngươi.
- Ngươi không được chết tốt, ta sử dụng linh hồn của ta để nguyền rủa ngươi, ngươi không được chết tốt.
Phàn Thần hoàn toàn tuyệt vọng.
- Ngoan ngoãn phối hợp nha, bằng không sau khi ngươi chết sẽ bị treo trên đỉnh núi, được nhiều người thưởng thức ngươi mỹ diệu...