Va chạm mạnh.
Biển kiếm khí quyết đấu sóng bụi đất!
Mặt đất kịch liệt rung động, cây cối trong phạm vi trăm thước đều bị nhổ lên, hoặc là trực tiếp nát bấy, trên mặt đất vỡ ra từng vết nứt thật lớn, lan tràn ra xa xa, phạm vi trăm thước hóa thành phong bạo bụi đất, xen lẫn cường quang chói mắt, giống như là có cái gì đó khủng bố nổ tung.
Phàn Thần kinh ngạc, người này là ai? Kiếm thế thật mạnh! Không hổ là thí luyện giả trong Vạn Kiếp Sơn, ra tay bất phàm, hẳn là nhân vật đỉnh cấp của hoàng triều, hoặc là đệ tử thân truyền của một vị lão quái ẩn thế nào đó, xem ra ta có hy vọng.
Trong lúc hỗn loạn, Ôn Thiên Thành đánh về phía Nguyệt Tình, mượn bụi mù che dấu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Nguyệt Tình, hắn nhe răng cười một tiếng, thao quyền bạo kích, hơn mười tảng đá vây quanh cương quyền nhanh chóng xoay tròn, gào thét lao nhanh, theo hắn bạo kích, tiếng gào thét chói tai hiện ra uy lực cường đại.
Nghịch Long Bộ!
Nguyệt Tình trong lúc bất chợt biến mất ngay tại chỗ, ngược lại xuất hiện ở phía sau Ôn Thiên Thành, một kiếm chém ra, trực tiếp lấy đầu hắn.
- Phốc xuy!
Lợi kiếm cắt ra sau gáy Ôn Thiên Thành, nếu như không phải hắn phản ứng hơi nhanh, theo bản năng cúi đầu xuống phía dưới, một kiếm này thật có thể chém đầu hắn.
- Tiện nhân!
Ôn Thiên Thành chửi bới, kinh hãi mồ hôi lạnh, mạnh mẽ nhào về phía trước.
Nguyệt Tình vội vàng đuổi theo không rời, nhưng sâu trong bụi mù phía trước đột nhiên ném ra từng sợi dây đằng màu xanh, nhanh chóng tập kích, điên cuồng quấn quanh, lao tới trước mặt. Nguyệt Tình dậm chân phóng lên, nhẹ nhàng như kinh hồng lui về phía sau hơn mười thước, không đợi rơi xuống đất, mũi chân khẽ vuốt, lần thứ hai nghiêng sang bên cạnh, tránh đi thanh đằng. Nàng giống như có một đôi cánh vô hình, có thể dễ dàng tự nhiên biến ảo quỹ đạo hành động của mình, làm cho người ta kinh ngạc.
- Ngươi là ai...
Ôn Thiên Thành cao giọng chất vấn, giao phong đơn giản liền ý thức được nữ tử này cường đại, hắn ra tay không chút hàm hồ, điều động Mộc thuộc khí hải, phát ra bạo kích chí cường.
- Trời xanh vô tình, duy ta đoạt linh!
Song chưởng không ngừng đánh ra, chưởng lực như tỏa ra sinh cơ kỳ diệu, gắn liền với chính hắn cùng rừng rậm tươi tốt, hội tụ thành sóng xanh ngập trời, mênh mông lao nhanh, khí thế bàng bạc không thể ngăn cản, ánh sáng màu xanh rực rỡ chói mắt.
Vô số lục đằng vòng quanh toàn thân Ôn Thiên Thành, được nâng lên cao, thoạt nhìn cao lớn uy mãnh, khí thế kinh người.
Trong lúc hoảng hốt, Nguyệt Tình cảm giác cả khu rừng này đều bị Ôn Thiên Thành khống chế, vô số cây cổ thụ đung đưa, tất cả hoa cỏ điên cuồng nở rộ, loại cảm giác này làm cho người ta vô cùng quái dị, giống như sinh tử của mình đều phải bị khống chế, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, muốn nhận thua, muốn ngủ say?
- Thanh Thi Kiếm Điển, thức thứ hai, vạn chúng đền tội!
Ánh mắt Nguyệt Tình rực rỡ, lại thi triển kiếm uy, ngàn vạn kiếm khí chợt thành hình, bốn phương tám hướng cuồng vũ bổ trảm, cuốn qua thiên địa, không khác biệt oanh sát, cứng rắn xé rách không gian màu xanh lá cây phô thiên cái địa, nàng phóng lên trời, lao ra phong tỏa không gian, không ngừng lui về phía sau, nhẹ nhàng bay ra.
Không hổ là nhân kiệt đỉnh cấp của hoàng triều, ngay cả Tần Mệnh cũng nhắc nhở gặp phải thì ngàn vạn lần cẩn thận, Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ có thể dùng phương thức phục kích săn bắt hắn.
Phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài!
Tiêu hao chiến đấu cùng quái thai có ba khí hải, tuyệt đối là sai lầm.
- Muốn đi? Ta cho ngươi đi sao! Tiện nhân, bất kể ngươi là ai, hôm nay ngươi là của ta.
Ôn Thiên Thành tái xuất cường chiêu, song chưởng hướng lên trời, cách không khống chế. Trên cao đột nhiên đột nhiên xuất hiện vô số gợn nước, hội tụ thành dòng sông chảy xiết, đè ở phía trên Nguyệt Tình, phảng phất như nước ngập tràn bị tiếp dẫn mà đến, bao phủ cả cánh rừng, tràn ngập uy áp lớn lao, cẩn thận quan sát, bên trong hình như còn có vô số nước hình thái mãnh thú đang bơi đi, trong uy áp càng lộ ra hung hiểm.
- Thiên Tâm Kiếm Điển, thức thứ hai, Thiên Linh kiếm huyễn!
Nguyệt Tình mở ra kiếm thuật mạnh nhất của Nữ Vương truyền thừa, Thiên Tâm Kiếm Điển, tuyệt sát kiếm thế từng uy lẫm một thời đại.
Trong nháy mắt mà thôi, một tổ kiếm trận hiện lên xung quanh Nguyệt Tình, không phải là kiếm thể thật, mà là lấy kiếm linh làm dẫn, ngưng tụ thành kiếm quang. Kiếm khí sáng đỏ, kiếm trận to lớn, kiếm quang dâng lên, làm cho mặt trời mọc đằng đông đều ảm đạm thất sắc.
Tổng cộng tám chuôi kiếm linh, giống như tám vị thánh nhân cổ xưa, cúi đầu ôm tay, giống như đang ngủ say, nhưng lại tràn ngập uy lực khủng bố, mỗi một người đều giống như cổ nhân vượt qua thời gian mà đến.
Kiếm trận hiện ra, sơn hà vĩnh tịch.
- Đi!!
Nguyệt Tình hét to, tám chuôi kiếm linh giống như tám đạo kiếm mang chảy xiết, bay lên trời, dễ dàng cuốn nát nước trên cao, lúc trước nhìn như uy áp cường hãn ở trước mặt kiếm linh không chịu nổi một đòn, chúng nhanh như thiểm điện, từ trên cao quay đầu bổ nhào xuống, giết chạy tới Ôn Thiên Thành, đại thụ cổ xưa, đồi núi phập phồng, đều giống như đậu hũ, bị chém thành rất nhiều khối.
Ôn Thiên Thành rốt cục cũng thay đổi mặt mũi, nữ tử này rốt cuộc là ai?
Phàn Thần đều hơi há miệng, không thể nghị luận nhìn tám đạo kiếm quang, kiếm thế đáng sợ cách mấy trăm thước đều có thể chân thật cảm nhận được, giống như vô số tiểu đao đang cắt thân thể nàng, có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn chân thật.
- Ngươi còn không làm gì được ta!
Ôn Thiên Thành hét lớn, tay trái khống chế thủy nguyên lực, nắm trong tay hơi nước mênh mông, tay phải khống chế thổ nguyên lực, thổ khí xám xịt mãnh liệt dâng lên. Hai tay nắm chặt, cách không đối kích, một tiếng gầm lên:
- Sơn Hà Tráo!