- Ngao rống!
Sơn Hà cự nhân lại phát ra tiếng gầm gừ chân thật, thanh âm cuồn cuộn cả bầu trời, trọng quyền hắn nâng lên bắt đầu khởi động lực lượng sơn hà lâm mộc, đánh về phía Nguyệt Tình cùng tờ giấy vàng trên đỉnh đầu nàng, lực lượng một kích kích nổ năng lượng trong thiên địa, uy lực không thua gì Linh Yêu khổng lồ đang tiến công.
Phảng phất như thiên thần phẫn nộ, không thể địch nổi.
Nguyệt Tình không sợ hãi, phun ra ngụm máu, rót vào giấy vàng, thân thể nàng một trận lắc lư, nhưng bị kim quang bao phủ, mang theo lần thứ hai tăng lên trăm thước.
- Oanh!
Giấy vàng phát sáng, chấn động trời đất là một yên tĩnh!
Một chữ ‘Kiếm’ đột nhiên xuất hiện, ầm ầm mà vang lên, phun ra uy kiếm vô tận, một trong nháy mắt, giấy vàng giống như còn sống, có một cỗ lực lượng thần bí lộ ra, rót vào chữ 'Kiếm', giống như thần linh chiếu ra thần uy, khống chế thượng thương chi kiếm, lăng không bổ trảm. Ánh sáng màn mưa màu vàng sáng tỏ, nhanh chóng đổ xuống như thác nước, hội tụ thành kim kiếm khổng lồ mấy trăm thước, tựa như kiếm thể chân thật, rạng rỡ sinh huy, chiếu rọi sơn hà.
Phạm vi hơn mười dặm, tất cả núi đá, mảnh vụn, cây cối, đều phảng phất biến thành lợi kiếm, lộ ra khí tức sắc bén, bay lên trời, rậm rạp chằng chịt, từ bốn phương tám hội tụ mà đến, toàn bộ giết chạy tới sơn hà cự nhân.
Trước một khắc, sơn hà cự nhân giống như tiêu điểm thiên địa, bá liệt phóng khoáng, nhưng kim kiếm bay ra, xoay chuyển càn khôn, kiếm uy mãnh liệt, quang triều ngập trời.
Phàn Thần hoảng sợ, nữ tử này là ai? Huyền Võ cảnh đỉnh phong cũng không thể mạnh như thế a.
- Nàng đã phạm quy! Ngăn lại sao?
Một vị lão nhân lãnh mi hỏi, kiếm thế như thế đã vượt qua cực hạn Huyền Võ cảnh có thể thừa nhận.
Lão nhân cầm đầu đang muốn mở miệng, Kim Cương Minh Vương lại nói:
- Không phải vi phạm quy định, nàng đang tiêu hao khí thần, là đang hướng kim giấy tế lễ chính mình, dùng sinh mệnh thúc dục. Ôn Thiên Thành thi triển sơn hà cự nhân, cũng là đang tiêu hao chính mình.
Thương Lan Vương gật đầu:
- Quả thật là như thế.
Kim sắc cự kiếm từ trên trời giáng xuống, chặt đứt trọng quyền của sơn hà cự nhân.
Kiếm thế xoay chuyển, chém ngang, phốc xuy, chặt đứt đầu sơn hà cự nhân.
Sơn Hà cự nhân nhìn như kinh khủng, thế nhưng ở trước mặt kim kiếm không chịu nổi một kích, không chỉ làm Phàn Thần khó có thể tiếp nhận, cũng lần thứ hai xúc động lão nhân trong Thiên Võ điện.
Ôn Thiên Thành kinh hãi tuyệt vọng, không có khả năng, điều này không có khả năng. Hắn đang muốn nổi giận, kim sắc cự kiếm giống như một con sông vàng sáng nổi giận chảy dài, dùng tốc độ kinh người nhanh chóng lao tới, phốc phốc, xuyên thấu thân thể sơn hà cự nhân, chặt đứt xương cốt sơn thể, chém huyết dịch hà xuyên, vỡ da thịt thanh đằng, uy lực kim kiếm bàng bạc, thân kiếm khổng lồ đè lên sơn hà cự nhân ngửa mặt ngã xuống đất, đóng đinh vào phế tích.
Vào thời điểm nó sụp đổ ầm ầm, thanh kiếm bốn phương tám hướng ùn ùn kéo tới, nhấn chìm nó, trực tiếp tạo thành cơn bão bạo tạc rung động.
- Không...
Ôn Thiên Thành gào thét, ngay cả cự dương cũng lắc lư trong năng lượng ngập trời.
- Nguyệt Tình … Nguyệt Tình...
Kim Cương Minh Vương chậm rãi gật đầu, trong thần tình nghiêm túc hiếm thấy xuất hiện tán thưởng:
- Nàng hẳn là người mạnh nhất cho đến bây giờ đúng không? Thiên Võ điện đã lâu không xuất hiện Nữ Vương, phẩm hạnh của nàng thế nào?
- Nguyên nhân nàng ra tay là cứu người, hay là nửa kẻ địch của nàng, chỉ cần một điểm này, phẩm hạnh coi như có thể. Nhưng nàng không phải là người mạnh nhất.
Lão nhân cầm đầu an bài những người khác đem xếp hạng của Nguyệt Tình nâng lên một bậc, đi theo phía sau Tần Mệnh. Hắn bắt đầu thưởng thức nữ oa này, không chỉ là võ pháp tuyệt luân, phần trầm ổn bình tĩnh kia, cùng với gặp biến không sợ hãi, mới là khí độ của cường giả, không tồi, vô cùng không tệ. Hơn nữa, có được chí bảo như thế, lại bình tĩnh đạm mạc, không lộ ra núi không lọt nước, không có rêu rao, điểm ấy càng khó có thể đáng quý hơn.
Các lão gia hỏa bọn họ đã quen với thiên tài, đủ loại đều có, nhãn lực cũng càng ngày càng xảo quyệt, ai tốt ai xấu, ai tương lai như thế nào, nhìn thêm vài lần là có thể có đại khái phán đoán.
- Ồ? Thế hệ tân sinh lần này phổ biến rất mạnh sao?
Kim Cương Minh Vương và Thương Lan Vương đều kinh ngạc, năm đó bọn họ tham gia trận chiến phong Vương biểu hiện cũng chỉ như thế.
- Phổ biến rất mạnh, nhất là tân sinh Kim Bằng hoàng triều, bởi vì duyên cớ Huyễn Linh Pháp Thiên, chiếm được đại cơ duyên. Đường Thiên Khuyết hiện tại còn chưa bày ra toàn lực, nhưng đã đủ nghiền ép một phương, Tần Mệnh tình lang của Nguyệt Tình, một trận chiến liên tiếp đánh bại ba vị cường địch, trong đó một vị là kỳ nữ tử đời thứ nhất của Huy Hoàng hoàng triều, Tô Kỳ Tuyết, thực lực không kém Ôn Thiên Thành bao nhiêu.
- Tiểu phu thê đều mạnh như vậy? Rất hiếm khi thấy một sự kết hợp như thế a.
Kim Cương Minh Vương cười khẽ.
- Đúng rồi, Tần Mệnh liên chiến ba người là vì cứu người, cứu hậu duệ Côn Lôn Vương, Lý Dần.
Lão nhân nói điều này, Thương Lan Vương và Kim Cương Minh Vương đều im lặng. Cái chết của Côn Luân Vương là nỗi đau trong lòng đám vương như bọn họ, nếu như là tử vong bình thường, hoặc là tra ra hung thủ, ngược lại còn có thể tiếp nhận, mấu chốt là điều tra nhiều năm như vậy cũng không có manh mối, bọn họ hổ thẹn với Côn Luân vương, thẹn với lời thề năm đó của Thiên Vương Điện.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một vị lão nhân bỗng nhiên chỉ vào một tấm bia đá, Tần Mệnh thế nhưng lại cùng một vị tân binh khác đánh nhau, ngắn ngủi mười lăm hiệp, lấy ưu thế tuyệt đối trọng thương cường địch, thế công nước chảy mây trôi lại mang theo thế lôi đình.