Nhưng bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể ra tay can thiệp nữa. Nếu như là tình huống đặc thù, tương tự như Phàn Thần, hoặc là tình huống gian lận khác, bọn họ có quyền can thiệp, loại gặp phải chính diện này, khiêu chiến bình thường này, bọn họ không có khả năng tùy tiện ra tay, bằng không chẳng khác nào phá hủy tính công bằng mà Thiên Vương Điện tuân thủ.
Tần Mệnh còn không biết phía trước có một sát thần nguy hiểm đang tìm kiếm con mồi, mà mình đã xông vào phạm vi săn bắn của đối phương, với tốc độ của hắn, chỉ cần trong thời gian ngắn là có thể gặp được.
Nhưng...
Tần Mệnh bỗng nhiên chú ý tới vách núi cao phía trước bên trái có một đống đồ vật tối đen như mực, giống như là ngọn lửa đang cháy.
Vách núi ngàn trượng, đi thẳng lên trời, nơi đó mây mù phiêu bạt, trắng xóa, ngọn lửa màu đen có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Hắc Phượng?!
Tần Mệnh ngưng mi nhìn xa, thật đúng là hắc viêm thiêu đốt, ở trong mây mù thiêu rụi ra một mảng lớn trống rỗng. Hắn lập tức chuyển hướng, lệch về phía trước bên trái, nhanh chóng bay lên trời, thẳng lên đỉnh vách núi.
Hắc Phượng vừa ăn một con thú lông xanh, còn may mắn đào ra một viên huyết tinh to bằng ngón tay cái, đang nhắm mắt hưởng thụ thời gian nhàn nhã sau bữa trưa, luyện hóa viên huyết tinh kia. Dù nhỏ đến đâu nó cũng là huyết tinh, ẩn chứa năng lượng kỳ diệu, có thể rèn luyện huyết mạch, thế cho nên hiện tại hắc viêm toàn thân Hắc Phượng đều không khống chế được dâng lên, ở trên đỉnh vách núi bay tán loạn, không chỉ thiêu thấu sương mù, cũng đem nham thạch thiêu đỏ bừng, chảy xuôi nham thạch nóng chảy.
- Ôi, lại có con mồi đưa tới cửa?
Hắc Phượng mở nửa con mắt, cho dù là đang tu luyện, tính cảnh giác cũng vô cùng cao, đôi mắt thâm thúy giống như vòng xoáy thật sâu, không ngừng gợn sóng, bắt đầu tỏa ra hung quang đáng sợ. Thế nhưng, nhắm mắt lại, Hắc Phượng giật mình một cái, khẽ kêu một tiếng, quay đầu bỏ đi.
- Đi đâu a! Dừng lại!
Tần Mệnh bay xuống vách núi, tóm được Hắc Phượng đang muốn rời đi.
Trong lòng Hắc Phượng ai kêu, xui xẻo thúc giục, không thể để cho tiểu gia yên lặng ở lại một lát a, nó làm bộ kinh ngạc:
- Là ngươi a, ta cho rằng là con hung cầm nào đó, sợ tới mức ta vội vàng chạy đi.
- Ngươi còn có lúc sợ hãi?
Tần Mệnh nhìn bộ lông vỡ vụn rải rác bên cạnh:
- Sống không tồi a, rất nhàn nhã.
- Bình thường a, Linh Yêu trong Vạn Kiếp Sơn này không biết đã chết ở đâu, nửa ngày cũng bắt được không được một con, ăn sống, cũng không thể chết đói.
Hắc Phượng vươn móng vuốt đẩy đầy xương vụn:
- Nơi này còn có chút xương cốt, nếu không ngươi nấu chút canh, lót dạ đi?
- Ta mệt mỏi đến chết tìm ngươi khắp nơi, ngươi không biết xấu hổ?
- Ta cũng đang tìm ngươi a, năm ngày rồi, ta cũng không nhàn rỗi!
Hắc Phượng thật đúng là gặp qua Tần Mệnh, chẳng qua xa xa liền quay đầu rời đi. Nó cũng không muốn bị người cưỡi bay khắp nơi, nhất là người ở trong Vạn Kiếp Sơn hùng vĩ này, nhân kiệt vô số, những kẻ này tương lai đều là muốn trở thành bá chủ một phương, mà tương lai mình cũng phải trở thành một vị bá chủ, tuyệt đối không thể lưu lại ấn tượng xấu cho bọn họ, bằng không tương lai cũng sẽ không coi trọng nó.
Không nghĩ tới hôm nay lại sơ sẩy như vậy, vẫn bị Tần Mệnh bắt được.
Buồn bực, cũng bởi vì một viên huyết tinh nho nhỏ mà thất thần, không đáng giá a.
- Ngày đó bị tập kích, ta liều chết cứu ngươi, ngươi cứ như vậy báo đáp ta?
Tần Mệnh quá hiểu tên tặc điểu này, chớp mắt quay đầu, liền biết nó đang suy nghĩ cái gì.
- Đừng vu khống ta, ta vẫn luôn tìm các ngươi, thật sự, chỉ trời thề.
- Ngươi thề không khác gì đánh rắm.
Tần Mệnh lười so đo, bất quá tìm được nó tóm lại là có thêm một người giúp đỡ.
- Ngươi vẫn luôn tìm, tìm thấy ai? Bạch Tiểu Thuần đâu, Nguyệt Tình đâu, Ôn Thiên Thành thì sao?
- Tìm không có nghĩa là có thể tìm thấy, ngươi không phải là cũng không tìm thấy.
Tần Mệnh thu liễm cánh chim, nhảy lên người Hắc Phượng.
- Hướng Đông! Nơi đó hình như có hành tung của Ôn Thiên Thành.
- Hướng Đông? Đi về phía bắc... À... Đi về phía đông, đi về phía đông.
Hắc Phượng nói lỡ miệng.
Tần Mệnh tát vào đầu Hắc Phượng:
- Ngươi đã phát hiện, còn không đuổi theo?
Hắc Phượng giận dữ, ngươi dám quất đầu ta, nhưng quay đầu nhìn ánh mắt hung hãn của Tần Mệnh, tự biết đuối lý, ngoan ngoãn nhận thua:
- Ta chỉ là nhìn qua, có chút giống, không quá xác định. Hơn nữa, Ôn Thiên Thành là người gì, đệ nhị nhân kiệt hoàng triều a, bát trọng thiên đỉnh phong, ta không phải sợ hắn, ta sợ cuối cùng bắt được hắn, lại đem ta trọng thương, vừa quay đầu bị người ta bắt, ta tìm ai khóc?
- Đừng nói nhảm, mau đi.
- Này này, chúng ta phải nói rõ ràng, ta là đáp ứng ở cùng Yêu Nhi, không phải cùng ngươi, ta là đồng bọn của nàng, không phải nói là chiến sủng của nàng, ngươi sau này tôn trọng một chút.
Tần Mệnh vung tay chiêu ra Tam Xoa Kích, huyết khí sâm sâm, tà khí lẫm liệt, chỉ thẳng vào Hắc Phượng. Tam Xoa Kích huyết khí cực nặng, xuất hiện trong nháy mắt liền nhuộm đỏ nửa bầu trời, mây mù trắng xóa đều nhiễm huyết hoa.
Hắc Phượng cả kinh.
- Cái thứ này là cái gì?
- Ta thấy ngươi rất không phục, đánh một trận?!
- Người một nhà, đừng làm tổn thương hòa khí.
Hắc Phượng cười ha ha, tên tiểu tử này lấy đâu ra bảo bối? Chết tiệt, lại sắp bị áp chế. Đừng để lão tử mạnh lên, bằng không tử tử ngược đãi ngươi ba ngày ba đêm, thủ đoạn cũng không kinh suất.
- Nhanh lên! Yêu Nhi đang chịu khổ.
- Thúc giục cái gì mà thúc giục, ta đây không phải đang chuẩn bị bay sao? Còn không cho phép ta súc thế, hít thở mạnh a.
Trong Thiên Vương Điện, Thương Lan Vương và Kim Cương Minh Vương đồng loạt đi về phía trước vài bước.
- Đó là Tam Xoa Kích?
- Làm sao, hai người biết?
Những lão nhân này nhận thấy rằng hai vị vương dường như rất căng thẳng.