- Chỉ là lời đồn đãi.
- Ngươi lại giúp ta một việc, đi đem Tử Viêm Dực Hổ của ta trở về. Tử Viêm Dực Hổ là bảo bối của Thường Tĩnh Vũ, là chiến thú gần với thuần huyết, tương lai không gian trưởng thành vô cùng lớn, đây cũng là đồng bọn quan trọng trong chiến đấu của hắn. Tại Huy Hoàng hoàng triều, Tử Viêm Dực Hổ cơ hồ là biểu thị của Thường Tĩnh Vũ hắn. Hắn không cần Hắc Phượng gì nữa, hiện tại hắn chỉ cần Tử Viêm Dực Hổ của hắn.
- Muốn là có thể lấy? Ngươi cho rằng Tần Mệnh là thiện nhân?
- Nếu như không phải ngươi đột nhiên chạy, Tử Viêm Dực Hổ sẽ rơi vào trong tay Tần Mệnh? Ngươi nợ ta!!
Lỗ Cửu Dạ ha ha hắn hai tiếng:
- Nếu như không phải ta ngăn cản Tần Mệnh, đừng nói Tử Viêm Dực Hổ, Thanh Tháp trong tay ngươi hiện tại đều ở trong tay hắn.
- Ngươi......
- Tự mình nghĩ biện pháp!
Lỗ Cửu Dạ không muốn cùng Tần Mệnh trở mặt, không vì cái gì, chính là không muốn!
Thường Tĩnh Vũ không thể trơ mắt nhìn Tử Viêm Dực Hổ trở thành chiến sủng của người khác, nhưng mình không dám đi qua, bằng không Tiểu Tháp thật sự có thể không giữ được.
Hắn một cắn răng, trầm giọng nói:
- Coi như ta cầu xin ngươi, nợ ngươi một ân tình, miễn là có thể đi ra, ngươi từ tháp của ta tùy tiện lấy một bảo bối.
- Thật vậy?
Lỗ Cửu Dạ quay đầu lại, đối với đồ vật bên trong tiểu tháp hắn đã ngấp nghé thật lâu.
- Thật!
Thường Tĩnh Vũ đương nhiên biết Lỗ Cửu Dạ muốn cái gì. Có thể thế nào đây? Tử Viêm Dực Hổ nhất định phải trở về.
Chết tiệt, lần cướp thứ hai lại tiền mất tật mang, lòng hắn đều đang nhỏ máu.
Lỗ Cửu Dạ suy nghĩ một lát:
- Chờ một chút! Đừng đi theo!
- Nhất định phải đem Tử Viêm Dực Hổ trở về cho ta.
Thường Tĩnh Vũ nhiều lần khẩn cầu.
- Tận lực.
Lỗ Cửu Dạ đánh giá Tần Mệnh hẳn là sẽ cho mình chút mặt mũi, lại nói quan hệ lợi hại, nhắc tới thân phận Thường Tĩnh Vũ, vẫn có khả năng muốn trở về. Mối quan tâm duy nhất là khi hắn bắt đầu nhìn thấy Tần Mệnh và một nữ tử, trái tim dường như có một chút khó chịu. Điều này làm cho hắn càng khó chịu hơn. Từ đêm đó qua đi, càng muốn vứt bỏ loại ý nghĩ này, càng ở trong đầu chạy tới chạy lui.
Quên nó đi!!
Vì vật bên trong tiểu tháp của Thường Tĩnh Vũ, bất chấp tất cả.
Dù sao tương lai cũng không nhất định sẽ gặp lại Tần Mệnh.
Tuy nhiên...
Khi Lỗ Cửu Dạ tìm được Tần Mệnh, biểu tình nhất thời trở nên quái dị.
Tần Mệnh đang xắn tay áo, vung lợi kiếm, đang lột da hổ, đầu hổ vỡ vụn, tháo khung xương, bận rộn đến nóng bỏng ngất trời. Bên cạnh đang cháy ba đống củi, hai cái phía trên chống lên vỉ nướng, một phía trên có một cái nồi sắt.
Bên cạnh đống lửa còn bày chút gia vị, đặt một ít mâm cơm, còn có linh quả điểm tâm vân vân.
Chuẩn bị đầy đủ! Ngươi là đến để tham gia trận chiến phong Vương, hoặc đến một bữa ăn ngoài trời!
Bên trong Thiên Vương Điện, những lão nhân kia cũng nhìn mà lắc đầu. Con Tử Viêm Dực Hổ này nghe nói sắp gần với thuần huyết, người nhà Huy Hoàng hoàng triều một mực cố gắng rèn luyện huyết mạch của nó, chờ mong tương lai có thể biến thành chiến thú thuần huyết chân chính.
Nhưng bây giờ thì tốt, Tần Mệnh lại giết? Lại còn đem nướng, đem hầm?
Quá không biết quý trọng, loại chiến thú này hẳn là nuôi lên a, làm sao có thể ăn được!
- Lỗ huynh, sao lại trở về? Ngươi có lộc ăn, cùng nếm thử.
Tần Mệnh từ trong đầu hổ lấy ra một viên huyết tinh, rất lớn, dâng lên linh vụ màu tím, trong suốt giống như một viên bảo thạch, hắn đặt ở trong tay, thu hết vào không gian giới chỉ.
- Đây là Tử Viêm Dực Hổ?
Lỗ Cửu Dạ theo bản năng cầu chứng một chút.
- Nó gọi là Tử Viêm Dực Hổ?
Tần Mệnh thuần thục lại nhanh nhẹn tháo hai chân sau, bỏ da lông, đặt lên giá lửa, lại cắt chút xương thịt, bỏ vào trong nồi sắt, thuận tay rắc chút gia vị, bỏ chút lão sâm linh quả vân vân.
Nguyệt Tình ở bên cạnh giúp đỡ, bên này lật lật, bên kia quấy quấy, vẫn là lần đầu tiên xuống bếp.
Lỗ Cửu Dạ trong lòng rên rỉ, đây là Tử Viêm Dực Hổ a, tương lai không gian trưởng thành lớn bao nhiêu, ngươi biết không? Đây là bảo bối của Thường gia, nếu biết bị người ta ăn, không phát điên a.
Được rồi, giết đều đã giết, ta cũng không cần lãng phí miệng lưỡi, Tử Viêm Dực Hổ là không mang trở về được, vậy mang chút thịt nướng trở về cũng được.
- Canh hổ, đại bổ!
Tần Mệnh hướng Lỗ Cửu Dạ chớp chớp mắt.
Trong cái nháy mắt Tiểu Phong Tình này, tim Lỗ Cửu Dạ đập nhanh hơn một trận, thiếu chút nữa đã say. Thế nhưng, Lỗ Cửu Dạ rùng mình trong lòng, bỗng nhiên nhíu mày, nhìn bốn phía:
- Con Hắc Phượng kia đâu?
- Không biết a, vừa rồi còn ở đây.
Tần Mệnh tùy ý trả lời.
Lỗ Cửu Dạ bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về một phương hướng, hỏng rồi!!
Đúng lúc này, một tiếng va chạm kịch liệt nổ vang trong rừng núi cách đó ngàn thước, một cơn sóng hắc viêm cùng thanh mang phóng lên trời, giống như một đám mây nấm khổng lồ, bay lên trời mấy trăm thước, kịch liệt cuồn cuộn, che khuất bầu trời. Ngay sau đó, nơi đó vang lên tiếng phượng minh lành lạnh cùng tiếng gào thét phẫn nộ, còn có các loại tiếng va chạm ồn ào.
- Sao lại đánh nhau, ai cùng ai?
Tần Mệnh giả ngu nhìn phương xa.
- Các ngươi... Ai...
Lỗ Cửu Dạ đang muốn trở về cứu viện, lại bị Tần Mệnh ngăn cản, chắn ở trước mặt hắn.
- Ngươi muốn chiến đấu với ta?