Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 67 - Chương 67 - Danh Chấn Thanh Vân.

Chương 67 - Danh chấn Thanh Vân.
Chương 67 - Danh chấn Thanh Vân.

Tần Mệnh trì hoãn một lúc, sau đó lại đứng lên trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người, hắn nhún nhún vai, hoạt động thân thể, lần thứ hai bày ra kiểu khởi động Kim Cương Kình, bốn ngón tay đong đưa, câu câu Mục Tử Tu.

Không nói một lời, lại mời chiến.

Thân thể da thịt của hắn trải qua Sinh Sinh Quyết nhiều lần cải tạo, cứng cỏi hơn người bình thường rất nhiều, nhất là cải tạo đoạn Sinh Sinh Quyết thứ hai, trình độ cứng cỏi của thân thể so với người bình thường ít nhất mạnh hơn mười lần.

Mục Tử Tu cũng không tin vào mắt mình, lại đứng lên? Hắn ta lại đứng dậy!

Rất nhiều người hai mặt nhìn nhau, cố gắng chống đỡ? Hay là thật sự còn có thể tái chiến? Bọn họ thần sắc cổ quái, xa xa nhìn Tần Mệnh, loại bộ dáng không nói một lời này chỉ lo buồn bực xông lên làm cho người ta áp lực không hiểu. Toàn thân bị thương, một thân máu me, làm cho rất nhiều nữ đệ tử không dám nhìn nhiều.

- Được rồi! Tốt lắm! Hôm nay thực sự làm cho ta được mở mắt!

Mục Tử Tu phun một ngụm máu loãng, tức giận thật sâu, cố gắng bình phục khí huyết đang bốc lên của mình.

Mọi người nhìn Tần Mệnh, nhìn Mục Tử Tu, lại xuất hiện biến số?

- Thời gian còn một nửa, Mục Tử Tu, mau đánh đi, lề mề cái gì.

Có người xem náo nhiệt ở dưới đài hô to.

Đôi mắt Mục Tử Tu ửng hồng nhìn chằm chằm vào đám người, vị đệ tử kia rụt cổ, không dám hô lung tung.

Nhưng hắn không dám nói chuyện, có người lại không quan tâm.

- Sư huynh Linh Võ Thất Trọng Thiên đánh không lại sư đệ Ngũ Trọng Thiên, Mục Tử Tu, ngươi thật sự cho sư phụ ngươi mặt dài.

Chúng đệ tử kinh hãi, ai lớn mật như vậy, nhưng theo danh vọng nhìn lại, lại đồng loạt ngậm miệng, ai? Thiết Sơn Hà!

- Ngươi đừng kiêu ngạo, chờ ta đánh bại Tần Mệnh, hôm khác lại khiêu chiến ngươi.

Mục Tử Tu lạnh lùng đáp trả.

- Chờ ngươi đánh bại Tần Mệnh rồi nói sau, thời gian sắp hết rồi. Nhanh hơn ngươi tưởng tượng đấy, phải không?

- Đủ rồi.

Mục Tử Tu lần thứ hai xông về phía Tần Mệnh, lần này dĩ nhiên không dùng Toái Tinh Bộ, thẳng tắp trùng kích, khí thế tăng vọt. Hồ quang lại lần nữa tràn ngập toàn thân, càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng dày, cơ hồ muốn đem toàn thân hắn bao phủ.

Tần Mệnh hơi ngưng mi, rõ ràng cảm nhận được sát khí từ Mục Tử Tu, không giống lúc trước.

- Ngươi muốn cứng đối cứng, ta thành toàn cho ngươi!

Mục Tử Tu hô to, sau khi hơn mười bước rời khỏi mặt đất bay lên, nén sức mạnh vào nắ tay phải đánh về phía Tần Mệnh, khí thế bàng bạc, điện mang kịch liệt tập thể bạo tẩu, nhanh chóng hội tụ cả cánh tay phải.

Chân Lôi Thẩm Phán, đoạn thứ năm!

Chân Lôi Gào Thét!

Đây là võ pháp mạnh nhất của hắn, cũng là đoạn cuối cùng Chân Lôi Thẩm Phán.

Mục Tử Tu bị kích thích, không muốn kéo dài thêm nữa, hắn muốn một kích đánh bại Tần Mệnh.

Toàn trường nhanh chóng yên tĩnh, chỉ có Thải Y sốt ruột nhắc nhở Tần Mệnh:

- Đừng tiếp, tránh đi! Không còn nhiều thời gian, ngươi có thể kéo dài đến cuối cùng, ngươi chắc chắn có thể làm.

- Có thể làm cho ta sử dụng đoạn thứ năm, ngươi là đủ tự hào. Trận chiến hôm nay kết thúc ở đây.

Mục Tử Tu mãnh liệt huy động cánh tay phải, lôi điện tề tụ đến cực hạn, giống như là ánh mặt trời nở rộ, đem hơn phân nửa diễn võ đài đều bao phủ trong ánh sáng chói mắt, căn bản không thấy rõ cái gì, có thể tưởng tượng tình cảnh hiện tại của Tần Mệnh, trốn? Không thể tránh được.

Đệ tử toàn trường nín thở ngưng thần, muốn thấy rõ tình hình chiến đấu, lại cái gì cũng nhìn không thấy.

Tần Mệnh cũng không có ý né tránh, sắc mặt trầm túc, hắn nhắm mắt lại, bắt đầu phóng thích Kim Cương Kình đoạn thứ năm —— Kim Cương Vô Lượng.

Làn da toàn thân hắn phiếm hồng, huyết dịch nóng hổi, quần áo tóc dài không gió lại lay, một quyền bạo ra, đối mặt đánh tới, lực lượng tăng vọt gấp sáu lần.

Lực bộc phát năm ngàn cân!

Thế công của Mục Tử Tu vào giờ khắc này đã tới, lôi điện bành trướng đến kích thước bằng cả đầu người... nổ tung...

Cường cường quyết đấu, sinh tử đối kích.

Chân Lôi Gà Thét với Kim Cương Vô Lượng.

- Răng rắc!

Một tiếng nổ vang lên, tựa như sấm sét, ở diễn võ đài rung lên, bao trùm toàn trường, rất nhiều người lỗ tai chỉ còn lại tiếng ong ong, mất đi thính giác.

Sâu trong cường quang, Mục Tử Tu nhe răng mà cười, muốn phế đi mạng Tần Mệnh.

Tuy nhiên...

Trọng quyền của Tần Mệnh lại cứng rắn đánh vỡ vụn lôi triều đang nổ tung, đem chỉnh thể xuyên thủng, đối diện với nắm tay Mục Tử Tu.

Giờ khắc này, trong lúc lôi điện nổ vang khắp toàn trường, kỳ thật còn có thanh âm xương cốt vỡ vụn, cùng với tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, chỉ là bị tiếng sấm vang vô tình bao phủ.

Tần Mệnh bị 'Chân Lôi Gào Thét' bạo liệt chấn động, lui về phía sau hơn mười bước mới miễn cưỡng dừng bước, tay phải đầm đìa máu tươi, là vết thương lưu lại lúc xuyên qua lôi điện, thế nhưng thương thế cũng không nghiêm trọng.

Chân Lôi Gầm Thét nhìn như uy lực kinh người lại bị Kim Cương Lực của hắn nghiền nát, đang biến thành vòng cung tán loạn bắn ra bốn phía.

Hắn đứng lui về phía sau, nhưng Mục Tử Tu lại lật ngược lăn ra ngoài, ước chừng lăn hơn hai mươi thước, hắn nằm sấp trên mặt đất kêu thảm thiết, cánh tay phải đã thay đổi hình dạng, vặn vẹo bất quy tắc.

Toàn trường yên tĩnh, ai cũng không thấy rõ trong nháy mắt đó đã xảy ra chuyện gì.

Tần Mệnh thắng? Mục Tử Tu thua rồi?

Hắn thật sự lấy thực lực Linh Võ ngũ trọng thiên, đánh bại đệ tử thân truyền Thất Trọng Thiên?

Nếu như là kẻ thua là một đệ tử bình thường, miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, nhưng Mục Tử Tu là đệ tử thân truyền, còn là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão.

Loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này lại thật sự xảy ra ở trước mắt bọn họ?

- Tay ta, tay ta...

Mục Tử Tu lăn lộn tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết trở nên khàn khàn, cũng làm cho rất nhiều nữ đệ tử quay đầu đi không dám nhìn lên diễn võ đài nữa.

- Mục sư huynh!

Mấy vị đệ tử bừng tỉnh, cuống quít vọt tới diễn võ đài, luống cuống tay chân đỡ Mục Tử Tu dậy.

Bình Luận (0)
Comment