Thương Lan Vương thâm nhập vào linh hồn Lang Vân, đem tất cả ký ức về Tam Xoa Kích bóc tách ra, thu hồi vào trong đầu mình sửa sang lại.
Bên trong có rất nhiều ký ức xấu xí, ngay cả loại người có kinh nghiệm phong phú như Thương Lan Vương đây cũng không ngừng nhíu mày. Là Lang Vân chiếm được Tam Xoa Kích, hay là Tam Xoa Kích khống chế Lang Vân? Từ khi Lang Vân bắt đầu đạt được Tam Xoa Kích, liền trở nên hung tàn vô độc, đi lang thang các nơi, bất phân trường hợp không phân biệt thân phận săn giết người cùng yêu, nuốt chửng máu tươi của bọn họ, nuôi dưỡng Tam Xoa Kích.
- Tra thế nào rồi?
Kim Cương Minh Vương phát hiện sắc mặt Thương Lan Vương càng ngày càng khó coi.
Thương Lan Vương từ trong linh hồn Lang Vân rút về Sưu Hồn Thuật, Lang Vân giống như mất đi khí lực, ngồi liệt trên mặt đất, mờ mịt bất tỉnh, nhưng cả người treo đầy mồ hôi, giống như là bệnh nặng một trận.
- Hắn là ngẫu nhiên lấy được Tam Xoa Kích ở thâm chiểu sa mạc Cuồng Phong, lúc ấy một người thần bí chém giết với một đám Linh Yêu, cuối cùng lưỡng bại câu thương, Tam Xoa Kích cũng thoát tay bay ra ngoài, vừa vặn rơi xuống chỗ hắn không xa. Hắn lấy Tam Xoa Kích liền đi, cũng không trở về lại.
- Chuyện đã xảy ra bao lâu rồi?
- Hai năm trước.
- Người nọ bộ dáng gì, có đặc điểm gì đặc biệt rõ ràng?
Thương Lan Vương lắc đầu:
- Lang Vân từ sau khi đạt được Tam Xoa Kích, trí nhớ bắt đầu mơ hồ. Tam Xoa Kích tặng hắn huyết khí khổng lồ, làm cho thực lực của hắn tăng vọt, mà hắn bắt đầu vì Tam Xoa Kích tìm kiếm máu tươi, chạy trốn khắp nơi. Lần này tới Vạn Kiếp Sơn cũng là vì săn bắn thí luyện giả nơi này, nuôi dưỡng Tam Xoa Kích.
- Không ai khác ở trong sa mạc vào thời điểm đó? Chỉ có chính hắn nhìn thấy trận chiến?
- Bọn họ là một đội ngũ dong binh, hơn năm mươi người, nhưng bị Lang Vân giết toàn bộ.
- Tâm trí lạc lối rồi?
- Không sai biệt lắm.
- Nó có thể là Hoang Thần Tam Xoa Kích hay không?
- Không dễ xác định.
Thương Lan Vương một lần nữa kiểm tra từng mảnh ký ức, không tìm được tin tức tác dụng khác. Tuy rằng Tam Xoa Kích này rất tà ác, giống như có một loại nguyền rủa nào đó, nhưng trên đời này có quá nhiều vũ khí cổ quái, cũng không thể xác định đây chính là thánh khí Cổ Hải Hoang Thần Tam Xoa Kích.
- Tam Xoa Kích ở trong tay Tần Mệnh, cầm về xem một chút.
Thương Lan Vương an bài thủ vệ ngoài điện mang Lang Vân xuống, tận lực trong hai canh giờ khôi phục thức tỉnh, để cho hắn tham gia trận chiến phong Vương bình thường, sau đó lại nghĩ biện pháp xử lý hắn.
Kim Cương Minh Vương nhìn Lang Vân mờ nhạt:
- Hắn sẽ không nhớ rõ chuyện Tam Xoa Kích chứ?
- Không nhớ được, đối với hắn là chuyện tốt.
Thương Lan Vương đem tất cả ký ức về Tam Xoa Kích trong đầu Lang Vân xóa hết, không còn thuộc về hắn nữa, hắn cũng vĩnh viễn sẽ không nhớ lại.
Không lâu sau, Thương Lan vương và Kim Cương Minh Vương tìm được Tần Mệnh, đi thẳng vào vấn đề:
- Chúng ta muốn mượn ngươi một thứ để xem.
- Các ngươi là ai?
Tần Mệnh đánh giá hai người trước mặt, ở trong Thiên Vương Điện đeo mặt nạ sao?
Lục Ngai cũng kỳ quái nhìn bọn họ, không biết!
- Trong Thiên Vương Điện đương nhiên là bằng hữu của Thiên Vương Điện, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không hại ngươi, cũng không muốn cái gì của ngươi, chỉ là mượn đồ của ngươi nhìn xem.
Thương Lan Vương lấy ra một lệnh bài, là lệnh bài của vị chủ sự trưởng lão khác.
Lục Ngai cẩn thận kiểm tra kỹ, hướng Tần Mệnh gật gật đầu, thấp giọng nói:
- Bọn họ có thể là người gia gia nhắc tới muốn gặp ngươi.
- Các ngươi muốn xem cái gì?
Tần Mệnh mỉm cười.
- Tam Xoa Kích!!
- Tam Xoa Kích gì?
- Ngươi lấy được từ trên tay Lang Vân.
- Ồ, ngươi nói nó.
- Đúng, chúng ta mượn xem một chút?
- Ném rồi!
Thương Lan vương cùng Bất Động Minh Vương rất không nói gì, tên tiểu tử này, mở mắt nói dối.
- Thứ kia quá tà ác, luôn muốn hút máu của ta, nửa đường ta liền ném đi.
Tần Mệnh nói rất nghiêm túc, lại chỉ Hắc Phượng:
- Nó có thể làm chứng.
Hắc Phượng nghiêm túc gật đầu:
- Làm chứng.
Tần Mệnh lại chỉ Bạch Tiểu Thuần:
- Hắn làm chứng.
- Làm chứng.
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười gật đầu. Trong lòng lẩm bẩm, Tam Xoa Kích gì? Ta làm chứng cái gì?
Thương Lan Vương cười khổ, nếu như không phải mình nhìn chằm chằm tấm bia đá, thật đúng là bị hắn lừa gạt, tiểu gia hỏa này không thành thật a.
- Chúng ta không có ác ý, chỉ cần nhìn vào nó, nếu ngươi không yên tâm về chúng ta, chúng ta sẽ nhìn ở trước mặt ngươi, và sau đó vẫn là của ngươi.
- Thật sự đã ném đi, thứ kia quá tà ác, mang theo trên người quá nguy hiểm.
Tần Mệnh nói đến đứng đắn.
- Nếu ngươi thực sự lo lắng, ta có thể mời một vài trưởng lão đến để chứng kiến.
Thương Lan Vương không thể ra tay với Tần Mệnh giống như Lang Vân, Tần Mệnh thân phận phức tạp, hơn nữa lại có khả năng phong vương liệt hầu.
- Sao các ngươi lại không rõ a, ta vứt rồi, thật vứt đi rồi.
Nếu Tần Mệnh không biết lai lịch của Tam Xoa Kích, thật đúng là có thể lấy ra, nhưng đó là thánh khí Cổ Hải, liên lụy đến rất nhiều bí mật, tuyệt đối không thể tùy tiện đưa cho hai người xa lạ xem.
- Ngươi có biết đó là gì không?
Kim Cương Minh Vương hận không thể gõ hắn hai cái.
- Không biết, cũng không muốn biết, ném xuống sông. Nếu không, ngươi đi tìm kiếm?
Tần Mệnh nhìn hai người này, trong lòng càng không nói gì.
Các ngươi là ai, tùy tiện đến đòi đồ.
Thương Lan Vương cùng Kim Cương Minh Vương trao đổi ánh mắt, nói một lời chúc ngươi thành công, tạm thời rời đi.