Đám người Tần Mệnh đã thật lâu không có nghỉ ngơi bình thường, nhất là khảo nghiệm cửu trọng mấy ngày nay, tinh mệt mỏi, nhưng không thể nghi ngờ thu hoạch càng lớn, hiện tại cẩn thận hồi tưởng lại khảo nghiệm cửu trọng điện, mỗi một điện đều có chút cảm xúc, tâm ma của Tâm Ma điện cùng tu luyện tại Kính Tâm điện càng đáng để bọn họ chậm rãi cảm ngộ.
Làm cho Tần Mệnh cao hứng nhất chính là tìm được biện pháp giải quyết nguy cơ cho Yêu Nhi, đám người Tề trưởng lão nếu đã nói, hẳn là có bảy tám phần nắm chắc.
- Thiên Vương Điện lần này liên tục phong tam vương, trong lịch sử đều là hiếm thấy, sẽ gây ra chấn động, nhưng đối với Kim Bằng hoàng triều mà nói, ý nghĩa có thể rất không giống nhau. Nếu hoàng thất có thể coi chúng ta là kiêu ngạo của hoàng triều, nhất định sẽ đối xử tử tế với Lôi Đình cổ thành, nếu như coi như là cái gì khác, chuyện sẽ rất phiền toái, mặc dù không dám làm chuyện thương tổn Lôi Đình cổ thành, cũng có thể sẽ bị xử phạt ở phương diện khác. Chàng phải có sự chuẩn bị tâm lý.
Nguyệt Tình cùng Tần Mệnh trở lại phòng Thiên Vương Điện an bài, không quên nhắc nhở hắn.
Tần Mệnh ngửa mặt nằm trên chiếc giường rộng rãi:
- Ngày mai ta một sớm đi nói chuyện nghiêm túc với Đường Thiên Khuyết. Lần này chúng ta phong Vương đối với sự ổn định của Bắc Vực là chuyện tốt, sẽ làm cho thanh danh Lôi Đình cổ thành càng vang dội, càng thêm uy hiếp, cảnh giác những người xông vào Huyễn Linh Pháp Thiên. Nếu Như Đường Thiên Khuyết có thể nhìn thấu điểm này, trở về cùng hoàng thất giải thích chút, ta nghĩ hai bên sẽ tìm được biện pháp hữu hảo.
- Chúng ta có ý không đứng ở Bắc Vực, cũng không tranh bá ở hoàng triều, thầm nghĩ vì ngũ tông liên minh cùng Bắc Vực cầu an ổn, thích hợp làm chút lùi bước không có gì, làm cho hoàng thất cảm giác an toàn, Bắc Vực mới có thể càng an ổn.
- Yên tâm đi, ta có thể lo tốt. Nhân tiện, ta có một điều chuyện muốn nói với nàng.
Tần Mệnh ngồi dậy, gãi gãi đầu, chần chờ mở miệng như thế nào.
- Đường Ngọc Chân?
- Hả? Làm sao nàng biết?
Tần Mệnh ngược lại một sửng sốt.
Nguyệt Tình thản nhiên cười khẽ:
- Yêu Nhi trước khi đi đều nói với ta. Đường Ngọc Chân không tệ lắm, không nên cô phụ nàng.
Tần Mệnh còn một suy nghĩ mãi về việc giải thích với Nguyệt Tình như thế nào đây, thì ra Yêu Nhi đã sớm liên lạc qua, nhưng các nàng càng như vậy, Tần Mệnh càng không đành lòng:
- Ta lại suy nghĩ lại.
- Chàng a, lời này nếu truyền đến chỗ Đường Ngọc Chân, sẽ đả thương lòng người rất nhiều. Nàng là một công chúa, đã rất khó khăn để làm điều đó. Nếu chàng còn ghét bỏ người ta, cẩn thận nàng vì yêu mà sinh hận. Nữ tử một khi tàn nhẫn, cũng không xem nam tử là cái gì cả.
Nguyệt Tình hiếm khi đùa giỡn. Lúc mới nghe được, trong lòng quả thật có chút không thoải mái, nhưng chậm rãi liền nghĩ thông suốt.
- Ta cũng không phải là có ý kia.
Tần Mệnh lại nằm trở lại trên, gối đầu trên cánh tay:
- Ta là không muốn chậm trễ nàng, không bao lâu nữa, ta sẽ rời khỏi Kim Bằng hoàng triều, rời khỏi phiến đại lục này, không nói được khi nào sẽ trở về, chẳng lẽ để cho nàng ở chỗ này ngây ngốc chờ? Thật không công bằng với nàng.
- Chàng có thể đi cả đời sao? Chàng sẽ vứt bỏ Lôi Đình cổ thành sao? Chàng không phải vấn đề đi bao xa, đi đâu, sớm hay muộn sẽ trở lại để thăm gia đình. Chỉ cần Đường Ngọc Chân không yêu cầu sớm chiều ở chung, nàng hẳn là sẽ nguyện ý chờ chàng trở về.
Tần Mệnh nghiêng đầu:
- Nếu không... Ta quay lại nói chuyện với nàng?
- Tùy chàng. Nhưng có một điều kiện.
Trên mặt Nguyệt Tình không còn nụ cười tươi.
- Điều kiện gì?
- Trong đời chàng có tối đa năm người. Dù sao, cũng sẽ chỉ có năm.
Nguyệt Tình rất nghiêm túc nhắc nhở Tần Mệnh, ý ở ngoài lời, nhiều hơn một vị trí, ta rời khỏi, lại nhiều hơn một vị, Yêu Nhi rời khỏi. Yêu Nhi nói rất đúng, không sợ Tần Mệnh đuổi theo người khác, chỉ sợ người khác đuổi theo Tần Mệnh. Nếu như đều không hiểu cự tuyệt, sau này còn được sao? Trước đó cho hắn một hồi chuông cảnh tỉnh, năm là cực hạn, tuyệt đối không thể nhiều hơn nữa!
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Nàng coi ta là cái gì. Ta không có cái mệnh kia.
- Cái gì?
- Không đúng không đúng, ta không có ý nghĩ đó.
Tần Mệnh vội vàng ngồi dậy, chỉ chỉ bên ngoài:
- Có người tới.
Hai vị nam tử đẩy cửa phòng Tần Mệnh ra, nhìn Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình trong phòng, trên mặt đều lộ ra nụ cười tươi.
- Bất tử vương, Tần Mệnh. Thanh Liên Vương, Nguyệt Tình. Xin chúc mừng.
Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình vội vàng hành lễ, đây hẳn là Thương Hải Vương cùng Kim Cương Minh Vương, đều là trưởng bối phong Vương hơn ba mươi năm trước, mấy năm nay đều xông vào hải vực, thanh danh rất lớn.
- Không cần khách khí như vậy, bài vị chúng vương không có tôn ti, chỉ có lướn nhỏ.
Thương Hải Vương cùng Kim Cương Minh Vương cũng rất cao hứng, lập tức có thêm bốn vị đệ đệ muội muội, hơn nữa thiên phú tư chất đều siêu phàm, không gian trưởng thành vô cùng lớn, làm sao có thể mất hứng.
Tương lai ở bên ngoài lưu lạc, lại có thêm bốn đồng bọn không tồi, hơn nữa là loại tuyệt đối đáng tin cậy.
- Mấy ngày trước không biết hai vị huynh trưởng, có chút mạo phạm.
Tần Mệnh thoạt mở miệng xưng huynh trưởng, trong lòng ít nhiều có chút không được tự nhiên, bất quá nghĩ đến địa vị cùng thực lực của hai người, hắn vẫn rất phấn chấn. Phấn đấu mấy năm như vậy, rốt cục cũng có bối cảnh, nếu tính ra, hai vị vương trước mặt so với ngũ tông liên minh càng đáng tin cậy hơn. Bởi vì các vương hầu của Thiên Vương Điện phổ biến đều là độc hành hiệp, bên người không có liên lụy, làm việc không có nhiều băn khoăn như vậy, nếu có cầu ở bọn họ, bọn họ không nói hai lời, trực tiếp đến, trực tiếp làm.
Thương Lan vương cùng Kim Cương Minh Vương cũng không có khách khí, đại đao kim mã ngồi trên ghế mây:
- Đem Tam Xoa Kích lấy ra xem một chút.