- Bằng hữu! Con Hổ Yêu thần tuấn này bất phàm, hổ uy thịnh mà nguy hiểm, hẳn là không phải phàm phẩm.
Một nam tử với khuôn mặt đầy râu đi đến phía trước hắn, đánh giá Bạch Hổ:
- Thứ cho ta vụn về, không nhận biết được đây là loại gì.
- Ta cũng không biết, coi như tìm đồng bọn, giải sầu.
Tần Mệnh khẽ vuốt ve bộ lông cứng rắn mượt mà của Bạch Hổ.
- Có hứng thú bán không? Ta có thể trả giá cao.
Tần Mệnh cười khẽ:
- Xin lỗi, ta nói, đây là đồng bọn.
- Không nghe giá cả? Có lẽ ngươi sẽ nghiêm túc cân nhắc.
Tần Mệnh ngẩn đầu lên nhìn tráng hán trước mặt, lại nhìn mấy nam nữ không xa, tựa hồ cùng hắn là một bọn.
- Cần ta nói rõ ràng hơn một không?
- Ha ha, đáng tiếc.
Tráng hán đứng dậy, lại nhìn Bạch Hổ vài lần, lắc đầu bỏ đi.
Nhưng không dừng lại một lát, lại có người tiến lại gần.
- Tiểu tử, con hổ này không tệ a.
Một lão nhân gầy gò đến chỗ hắn, kéo một miếng gỗ ngồi xuống. Trên vai hắn có một con khỉ lông đỏ ngồi xổm, hào hứng đánh giá Bạch Hổ, cái đuôi dài dãn ra co vào.
- Không bán!
Tần Mệnh trực tiếp cự tuyệt. May mà cho Bạch Hổ đã nhuộm lông, thoạt nhìn không quá chọc mắt, bằng không không chừng sẽ nháo ra bao nhiêu phiền toái.
- Ta không mua, chỉ muốn kết giao bằng hữu.
Lão đầu nhìn Tần Mệnh trong chốc lát, mới đem ánh mắt chuyển đến trên người Bạch Hổ, càng nhìn càng thích, càng nhìn càng kinh ngạc, con hổ này có một cỗ khí thế rất đặc biệt, cao ngạo ngửa đầu, hoàn toàn không giống với những mãnh thú thô lỗ khác trong khoang thuyền, lại có loại cảm giác hạc đứng bầy gà.
- Không giao.
Tần Mệnh không muốn có liên lụy với những người này. Lão đầu này cảnh giới so với hắn cao hơn, nhưng cũng không cao được nhiều lắm.
- Không cần kháng cự như vậy, ta là người tốt!
Lão đầu cười ha hả, một người bên cạnh nhịn không được cười nhạo, lão đầu mắt lạnh đảo qua, người nọ lập tức câm miệng, giả vờ không có chuyện gì.
Con khỉ lông đỏ từ trên vai hắn nhảy xuống, như tên trộm dựa vào Bạch Hổ.
Rống!
Bạch Hổ gầm nhẹ, dọa lấy con khỉ.
Tiếng hầu tử chi chi vang lên, nó vọt trở lại trên vai lão nhân, làm bộ thành thật, nhưng khi Bạch Hổ quay đầu nhìn về phía mấy con hung thú ở xa, nó lại rón rén nhảy xuống, vòng qua bên cạnh đánh giá Bạch Hổ.
- Cẩn thận một chút, đồng bọn của ta tính tình không tốt.
Tần Mệnh nhắc nhở lão đầu, cũng nhắc nhở Hầu Tử.
Con khỉ lông đỏ thấy hắn không để ý, như tên trộm dựa vào phía trước, thoạt nhìn linh quái, vui tươi ngoan ngoãn, nhưng trong mắt lại lóe lên hung tính.
Tên này không lương thiện.
Lão nhân cười nhẹ:
- Chơi đùa thôi, đừng bận tâm, tiểu bảo bối này của ta cũng thích kết giao bạn.
Bạch Hổ quay đầu lại trừng mắt nhìn nó hai cái, rất phản cảm con khỉ gầy khnày. Con khỉ lông đỏ vội vàng quay đầu xoay sang bên cạnh, con ngươi đen láy xoay tròn, thoạt nhìn rất vô tội, chờ Bạch Hổ quay đầu lại, nó lại tiến về phía trước, móng vuốt nhỏ chậm rãi triển khai, thử thăm dò muốn bắt cái đuôi Bạch Hổ.
Tần Mệnh đeo mặt nạ, nhắm mắt dưỡng thần, không để ý tới khỉ lông đỏ.
Lão đầu cho con khỉ lông đỏ một cái ánh mắt, không dấu vết gật gật đầu, con khỉ lông đỏ càng to gan, ưỡn người, lại di chuyển về phía trước vài bước.
Bạch Hổ liếc mắt nhìn chằm chằm vào nó, muốn xem nó muốn làm gì.
Bên cạnh có người há miệng, giống như là muốn nhắc nhở Tần Mệnh cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Trong khoang thuyền lộn xộn, không có mấy người chú ý nơi này, nhưng nhìn thấy đều là đang quan sát. Đây không phải là linh hầu bình thường, mà là Hỏa Độc Bạo Hầu, cường hoành hơn nữa còn rất âm độc.
Con khỉ lông đỏ nhếch miệng về phía Bạch Hổ, thoạt nhìn rất vô tội, nhưng chỉ trong một giây, nó đột nhiên ra tay, một chộp về phía đuôi Bạch Hổ, đáy mắt nó chợt hiện ra hung quang, bộc phát ra khí thế cuồng bạo, móng vuốt tại năm đầu ngón tay nhỏ giọt đỏ như máu, độc! Kịch độc!
Bạch Hổ trong nháy mắt đáp trả, phản ứng cực nhanh, móng vuốt tráng kiện nặng hơn vạn cân, vỗ về phía hầu tử lông đỏ. Toàn thân lao ra một cỗ sát khí thảm thiết, mênh mông mãnh liệt, rất nhiều người xung quanh trở tay không kịp, lúc này liền đứng không vững, bị một luồng khí lãng cuồng bạo thổi bay ra ngoài.
Con khỉ lông đỏ sắc mặt đại biến, mạnh mẽ lao lên, hiểm lại càng hiểm tránh đi lợi trảo của Bạch Hổ.
- Đừng phá hủy khoang tàu!
Tần Mệnh ra lệnh nhắc nhở.
Bạch Hổ chợt thu móng vuốt lại, dứt khoát lưu loát, trước khi sàn khoang thuyền vỡ vụn liền mạnh mẽ rút lên, nó cuồng bạo một gầm lên, tiếng gầm gừ giống như bạo tạc phun ra, sóng âm có hình có chất, có thể nhìn thấy rõ ràng gợn sóng màu trắng như sóng thần mênh mông phập phồng, phô thiên cái địa, tựa như sóng vỗ bờ, bao trùm khoang thuyền phía trước, càng nhiều người kêu thảm thiết bay ra ngoài, một phiến đại loạn, ngay cả hàng hóa cùng rất nhiều Linh Yêu đều kêu la đất bay lên rời khỏi mặt, ở giữa không trung va chạm lung tung.
Khỉ lông đỏ còn chưa hạ xuống, đứng mũi chịu sào, bị vô tình hất lui, thất khiếu thấm máu, chi chi kêu loạn.
Một khắc tiếp theo!
Răng rắc!
Bạch Hổ đối mặt mà tới, lợi trảo mãnh kích, vạn quân lực đánh ra toàn thân gãy xương.
- Dừng tay!!
Lão đầu kinh ngạc, đang muốn ra tay, Bạch Hổ một miệng cắn lấy con khỉ lông đỏ, răng rắc một tiếng, máu văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên dừng lại.