Trong khoang thuyền xông vào một nhóm nam tử, chỉ vào bọn họ tức giận mắng:
- Ai dám làm bậy nữa, lão tử ném các ngươi xuống biển cho cá ăn, nói được làm được, đừng đem lời nói của lão tử như thả rắm.
- Chúng ta đi!
Đám người Hải Hạt nâng thi thể Tá Thương lên, phẫn nộ lui về phía sau, trở về một đầu bên kia khoang thuyền. Bọn họ rất nóng nảy, rõ ràng chiếm hết ưu thế, thế nhưng lại lật thuyền trong mương.
- Đây là thuyền của ta! Ai dám làm bậy nữa, quyết không tha!
Đám nam tử kia quát mắng một trận, vốn định rời đi, lại dứt khoát toàn bộ lưu lại, tự mình nhìn đám người này.
Đám người Quách Hùng đều nhìn Tần Mệnh, nhưng không có gì biểu thị, ngồi xuống nắm chặt thời gian luyện hóa dược thảo.
Lão đầu kia thầm mắng vài tiếng, đang muốn ngồi xuống, bỗng nhiên chú ý tới Tần Mệnh cùng Bạch Hổ đang nhìn chằm chằm hắn. Hắn ho nhẹ vài tiếng, làm bộ không nhìn thấy, phớt lờ.
Tần Mệnh cũng không phải là kẻ thiện, hô một tiếng lão đầu:
- Ngươi tự mình ra ngoài, hay là ta đưa ngươi ra ngoài?
Khóe mắt lão nhân co rút.
- Hừ! Ta đã trả tiền, mua vé, nên ngồi đâu thì ngồi.
Tần Mệnh đứng dậy, vỗ vỗ y phục, mang theo Bạch Hổ đi đến bên cạnh hắn.
- Ta ngồi nơi này cũng được?
- Tùy ngươi!
Tần Mệnh đưa tay khoác lên cổ lão đầu.
Lão đầu như điện giật muốn phản kích, nhưng đám người canh gác trong khoang thuyền ào ào đứng dậy, hướng nơi này tức giận quát:
- Đừng không biết tốt xấu! Ai dám làm loạn thử?
- Hừ!
Lão nhân tức giận ngồi xuống, hắn không muốn bị ném xuống biển.
Tay Tần Mệnh lại khoác lên cổ hắn:
- Đừng khẩn trương, ta liền hỏi ngươi một câu.
Lão nhân muốn kéo tay Tần Mệnh, nhưng không thể kéo ra:
- Hỏi!
Tần Mệnh nhìn ánh mắt hắn, hơi híp lại:
- Là ngươi tự mình ra ngoài, hay là ta đưa ngươi đi ra ngoài?
- Ha ha, thật coi như lão tử sợ... A...
Lão đầu đột nhiên thê lương kêu thảm thiết.
Tần Mệnh bóp nát linh lực thuẫn của lão đầu, đầu ngón tay tiến vào da thịt cổ, một lực cắn nuốt xuyên thấu qua bàn tay, điên cuồng nuốt vào khí tức sinh mệnh.
Lão đầu kỳ thật không tính là già, nhưng hiện tại cả người nhanh chóng khô khốc, hắn kịch liệt giãy dụa, nhưng như thế nào cũng tránh không thoát, bị Tần Mệnh gắt gao đè lên ván gỗ.
- Ngao rống!!
Bạch Hổ gầm thét, kề sát mặt lão đầu, nước bọt trong suốt đều phun vào trong mắt hắn, răng nanh bén nhọn trắng hếu, phảng phất một miệng là có thể nuốt lấy đầu hắn.
Khoang thuyền lại kinh động, rất nhiều người hít vào khí lạnh, trợn to hai mắt nhìn da thịt khô liệt của lão đầu.
Đám thủ vệ xắn tay áo lên định xông tới.
Lão đầu thê lương giãy dụa, nhanh chóng suy yếu đi, tay trái cũng bị Tần Mệnh gắt gao nắm chặt, không thể động đậy.
- Ta đi! Ta đi!
Tần Mệnh hừ lạnh, đẩy lão đầu ra:
- Đừng lại chọc ta, lần sau muốn chính là mạng ngươi.
Lão đầu thật sợ, liền lăn lộn chạy ra khỏi khoang thuyền, đầu cũng không dám quay lại.
Đám thủ vệ kia đứng ở không xa, giận dữ nhìn Tần Mệnh.
Tần Mệnh buông tay:
- Không tổn thương đến thuyền là được, đúng không?
Đám thủ vệ kia đứng trong chốc lát mới từ từ rút đi, một số người tụ tập ở phía trước của khoang thuyền, một phần thì tụ tập ở phía sau.
Trong khoang thuyền yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Mệnh đều thay đổi.
Bọn người Quách Hùng đều nhìn Tần Mệnh nhiều hơn, cũng chú ý tới Bạch Hổ bên cạnh hắn.
Dưới da cánh tay phải của Tần Mệnh lóe ra kim quang, đang luyện hóa sinh mệnh nguyên lực vừa hấp thu.
Không lâu sau, khoang thuyền rốt cục cũng khôi phục bình thường, uống rượu thì uống rượu, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, còn có trực tiếp giao dịch trong khoang thuyền, không có ai phát sinh tranh chấp nữa.
Đám người Hải Hạt thành thật, bọn người Quách Hùng tranh thủ thời gian điều dưỡng, tận lực khôi phục.
Tần Mệnh yên lặng điều dưỡng, cũng ngẫu nhiên lấy ra mấy cây linh sâm đút cho Bạch Hổ.
Bạch Hổ trời sinh chí tôn, cao ngạo mà cuồng bạo, đối với thức ăn cũng rất kén chọn, ngoại trừ Linh Yêu huyết nhục cường hãn ra, chỉ ăn linh quả.
Tần Mệnh ở trong Huyễn Linh Pháp Thiên lục soát rất nhiều linh quả, cũng từ Hô Diên gia tộc lấy một ít, đều tồn tại trong không gian giới chỉ, bằng không thật đúng là không đủ cho Bạch Hổ ăn.
Rất nhiều người đang quan sát Bạch Hổ, người có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra nó bất thường. Nhưng nhìn lại nhìn, mặt mọi người trở nên quái dị, cũng không phải bởi vì Bạch Hổ, mà là bởi vì chủ nhân Bạch Hổ, Tần Mệnh!
Thủ pháp biến tấu trong tay dường như không ngừng xuất hiện linh thảo linh quả, chỉ cần Bạch Hổ há mồm đòi, trong tay hắn sẽ xuất hiện.
Hẳn là trong vật chứa không gian, người có thể có loại bảo bối này, tuyệt đối không đơn giản, rất nhiều người ánh mắt đều nóng lên. Nhưng điều này thì thôi, mấu chốt là linh thảo linh quả hình như lấy vô tận, một lúc một căn linh sâm, một lúc một chuỗi linh quả, một lúc một gốc linh thảo, đa số là hạ phẩm, nhưng trung phẩm cùng thượng phẩm cũng có.
Không đến một ngày một đêm, Tần Mệnh ít nhất chiêu ra ba khỏa thượng phẩm, hơn mười loại trung phẩm.
Trong khoang thuyền, những người này đều không bình tĩnh được rồi, cái này là trần trụi khoe ra a!