Còn lần đấu giá vội vàng lại đột nhiên giống như thế này, thực sự là hiếm có.
Rất kỳ quái, không nên, nhưng tin tức đã truyền ra, chỉ có năm ngày, không có khả năng thay đổi, có thể tham gia hay không, có tiền hay không, tùy thuộc vào bản lĩnh của mình.
Tất cả thương hội đều bắt đầu bận rộn, rất nhiều kẻ săn giết đều bắt đầu bán bảo bối của mình để gom góp tiền, thậm chí sinh ra lượng lớn cướp bóc cùng chém giết, đều là vì cướp đoạt tiền.
Hòn đảo vốn đã náo nhiệt nay càng thêm náo nhiệt.
- Hải Đấu Môn muốn bán đấu giá khí linh?
Tần Mệnh không nghĩ tới Hải Đấu Môn lại áp dụng biện pháp này.
- Ai cho bọn họ chủ ý này? Có phải là vì dời đi lực chú ý hay không? Hẳn là không đến mức. Bọn họ đã sợ hãi, không dám ở lại nữa. Thông qua hội đấu giá, đem khí linh dời đi, ừm... Ngược lại đúng là một biện pháp a.
Tần Mệnh kiểm tra không gian giới chỉ, bên trong cộng lại chỉ có năm mươi hắc kim tệ, còn có mấy trăm đồng kim tệ, đây là từ chỗ Tuyệt Ảnh thu ba mươi hắc kim tệ. Hắn bình thường ra ngoài, cơ bản không cần quá nhiều kim tệ, những thứ này vẫn là bị Yêu Nhi cứng rắn nhét vào.
Một kim tệ cũng đủ cho người bình thường tiêu xài một tháng, một hắc kim tệ bằng một ngàn kim tệ, có thể ăn cả đời.
Ba kiện trân bảo tuyệt thế mỗi kiện đều ít nhất năm ngàn hắc kim tệ?
Nói không chừng có thể bán đấu giá được tám ngàn vạn!
Thật đúng là giá trên trời.
Tần Mệnh mang theo Bạch Hổ rời đi, tiếp tục du ngoạn trên đảo, tìm kiếm phân hội Vạn Bảo Thương Hội. Hắn có hắc kim tệ miễn cưỡng có thể có tư cách đi vào, nhưng muốn đấu giá khí linh hoàn toàn không có khả năng.
Cuối cùng, sau khi bình minh, ở một vị trí rất hẻo lánh, Tần Mệnh tìm thấy nó.
Một tòa điện các không tính là lớn, dựa vào núi cao, phía sau nối liền với một ít tường viện, hoàn toàn không giống với phân hội của Vạn Bảo Thương Hội trên đất liền, không khí phái cũng không xa hoa, ngược lại có chút bình thường.
- Khách quan mời vào, ngài là khách đầu tiên ngày hôm nay của cửa hàng, xin hỏi có nhu cầu gì?
Ánh nắng ban mai rực rỡ, cửa điện vừa vặn mở ra, một nữ tử ngọt ngào cao gầy nghênh đón, lễ phép mỉm cười, thái độ thân thiện.
- Ta từ Lôi Đình cổ thành tới, mời gặp Hô Diên Trác Trác.
Tần Mệnh liếc mắt nhìn, là một vị võ giả, còn là Huyền Võ cảnh ngũ trọng thiên, xem ra ở Bán Nguyệt Đảo buôn bán quả thật nguy hiểm, người kết nối với người phải có chút năng lực.
- Ồ? Xin hỏi ngài là?
Nữ tử đánh giá Tần Mệnh, trong nhà có người tới? Không nhận được thông báo. Người này mang theo mặt nạ, cảnh giới cao thâm, còn dẫn theo hổ yêu uy mãnh. Nàng ở trong Lôi Đình cổ thành một thời gian, không nghe nói trong nhà có người nào như vậy.
- Hô Diên Trác Trác, Mã Đại Mãnh, tùy tiện gọi một người đi ra, bọn họ biết ta.
- Mạo muội hỏi một câu, quý danh của ngài? Ta thuận tiện đi mời.
- Tần.
- Người trong phủ thành chủ? Ngài chờ một chút, ta sẽ xin chỉ thị.
Nữ tử đang muốn vào điện, trên đường núi cách đó không xa có một đám nam tử, lười biếng đi tản bộ, không có ý tốt cười, cách rất xa liền vang lên tiếng huýt sáo.
- Phương nhi cô nương mỗi ngày đều đúng giờ mở cửa như vậy, có phải đang chờ chúng ta hay không.
- Ha ha, Phương nhi cô nương hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp, các ca ca nhìn mà ngứa ngáy a.
- Hôm nay trời thật tốt, chúng ta có muốn làm gì đó không?
- Thanh quỷ, đi làm đầu thú hoang dã, hôm nay ở chỗ này nướng.
Bọn họ không kiêng nể gì hét lên, đi tới trước điện các Vạn Bảo Thương Hội. Tuy rằng thoạt nhìn rất vô lại, nhưng trong tay đều mang theo vũ khí, hơn nữa trong ánh mắt lộ ra tàn nhẫn, giống như là bầy sói tùy thời muốn nhào ra ngoài.
Người đến không tốt.
Nữ tử cố nén chán ghét, mỉm cười, mời Tần Mệnh nói:
- Vị khách quan này, xin hãy theo ta đến trong điện đợi.
- Chờ một chút!
Bọn họ ngăn đến trước mặt Tần Mệnh, từ trên xuống dưới đánh giá hắn:
- Mua đồ sao? Ở Bán Nguyệt Đảo mua đồ, còn phải chọn thương hội lớn, có uy tín bảo đảm, loại nơi nhỏ này, rất dễ bị lừa gạt.
Nữ tử tên Phương Nhi quát to:
- Đừng quá đáng, nhịn các ngươi mấy ngày không phải sợ các ngươi, đừng có một tấc tiến một thước.
- Chúng ta như thế nào? Chúng ta là đập đồ của Vạn Bảo Thương Hội các ngươi, hay là đả thương người của Vạn Bảo Thương Hội các ngươi? Chúng ta tốt bụng nhắc nhở khách hàng, vướng chuyện của các ngươi rồi?
- Các ngươi... Vô sỉ...
- Ha ha, giọng của Phương nhi cô nương thật dễ nghe, lại hô hai tiếng nghe một chút?
Bọn họ đứng ở dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn Phương Nhi, còn không ngừng lắc lắc cơ thể, thay đổi góc độ, thuận tiện cho mình nhìn toàn diện hơn.
Các nữ tiếp đãi và thủ vệ đang sửa sang lại đồ đạc trong điện đều vọt ra:
- Lại là các ngươi!
- Này! Lại gặp mặt! Các ngươi không cần quan tâm đến chúng ta, bận rộn là được, chúng ta ở chỗ này ngồi một chút, trời tối liền đi.
Bọn họ thật đúng là kéo ghế đến, có mấy người cố ý ngồi xuống, kiêu ngạo vểnh chân lên, ngâm nga giai điệu.