Tần Mệnh vung tay phải, Đại Diễn Cổ Kiếm thẳng vào tay, kiếm chỉ dài không trung, một cổ kiếm khí phóng lên trời, tựa như ngân hà treo không, bao phủ nam tử bay lên trời, trực tiếp ở giữa không trung bổ nát, hóa thành mưa máu rơi xuống.
Bạch Hổ càng giống như rơi nơi không người, không cần truyền thừa bí thuật, liền đem bọn họ giết thất linh bát lạc.
Hơn mười người liên tục chạy trốn, bọn họ cho rằng mình đủ hỗn đản đủ tàn nhẫn, kết quả đụng phải kẻ càng tàn nhẫn hơn, nói giết liền giết, quả thực tựa như giết gà giết dê.
Tần Mệnh cố ý nhìn chằm chằm vào ba người, vội vàng đi vào rừng cây bên cạnh, giết hai người, phế một người, để hắn trở về thông báo tin tức. Để cho thế lực sau lưng bọn hắn biết, là bọn hắn đã chọc người không nên chọc, không phải người của Vạn Bảo Thương Hội làm.
Trước điện các Vạn Bảo Thương Hội, yên tĩnh áp lực, ngoại trừ thi thể chính là một đám thủ vệ cùng nữ tiếp đãi kinh hãi quá độ.
Một lời nói không hợp liền khai sát? Đã gặp qua những kẻ tàn nhẫn, chưa từng thấy ai tàn nhẫn như vậy!
Nhìn Tần Mệnh từ trong rừng đi ra, bọn họ liền giật mình tỉnh giấc, thiếu chút nữa đã trở về đóng cửa.
- Sát tinh này lấy đâu ra? Thật kinh khủng.
- Phiền toái thông báo, người Lôi Đình cổ thành tới, mời gặp người phụ trách các ngươi.
Vẫn là cô nương tên Phương Nhi nhanh chóng tỉnh ngộ lại, cuống quít trở lại trong điện.
Lôi Đình cổ thành? Các thủ vệ vẫn rất cảnh giác, khẩn trương đề phòng.
Không qua một lúc lâu, một tiếng bước chân dồn dập nặng nề từ bên trong truyền đến.
Mã Đại Mãnh ở đây à? Nghe tiếng bước chân này hẳn là hắn rồi, Tần Mệnh thu liễm sát khí, lộ ra nụ cười tươi, nhưng sau khi nhìn thấy người tới, lại là cung phụng Hô Diên gia tộc, Hồ Đại Hải.
Hồ Đại Hải cao hai thước, thân hình tráng kiện, làn da đen nhánh, giống như một con gấu đen đi lại, khiêng theo cây cột nặng nề kia, đi tới đi tới đều khiến mặt đất phải rung động. Hắn đang ở trong phòng tu luyện, vô tình để ý tới những chuyện náo loạn quấy rối kia, nhưng nghe được mấy chữ Lôi Đình cổ thành cùng Họ Tần, lại nghe người chém giết một đám vô lại, nên vội vàng chạy ra ngoài. Thoạt nhìn không nhận ra Tần Mệnh, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Hổ, hắn lập tức đoán được, một trận kích động lại không thể tin được, bước nhanh nghênh đón:
- Sao ngài lại tới đây? Chỉ có mình ngài?
- Ta đi ra làm chút việc, không mang theo người khác.
Tần Mệnh lộ ra mỉm cười, nghênh đón.
Vừa nghe âm thanh, Hồ Đại Hải hoàn toàn chắc chắn, kích động cười:
- Thực sự là ngài! Làm sao trước khi đến không thông báo một lời, chúng ta có thể đi đến bến tàu để chào đón a. Chuyện của ngài ta đều nghe nói, kỳ tích a kỳ tích, toàn hoàng triều đều chấn động, ta cũng không thể tin được, ha ha, trong thư gia chủ đưa tới đối với ngài là khen không dứt miệng. Trước kia ngài ấy luôn nói nhị công tử là trăm năm khó ra một người, miêu tả ngài là vạn năm mới ra một người.
- Không khoa trương như vậy, thử một chút vận khí.
- Vẫn khiêm tốn như vậy, ha ha …. Chờ đã, ngài là Địa Võ Cảnh?
- Hai tháng trước vừa đột phá. Sao không thấy Hô Diên Trác Trác và Đại Mãnh?
- Nhị công tử cùng Mã công tử đều đi ra ngoài, đến Lạc Nhật Đảo xử lý chút chuyện thương hội, ngài là tới tìm bọn họ?
- Tìm ai cũng được, chỉ cần có thể làm chủ.
- Ngài có thể làm chủ, ha ha.
Hồ Đại Hải thật sự bội phục Tần Mệnh, lại có thể đến Thiên Vương Điện phong vương, buộc hoàng thất tự mình đến Lôi Đình cổ thành đàm phán. Thậm chí còn nhiều lần cự hôn, cuối cùng còn phải là người của hoàng thất cầu xin tiễn công chúa, người ta mới miễn cưỡng tiếp nhận. Hơn nữa hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, thế nhưng lại tiến vào Địa Võ Cảnh, điều này làm cho Hồ Đại Hải bốn mươi tuổi còn đang bồi hồi ở Địa Võ Cảnh, thật sự là đổ mồ hôi lại kính nể.
- Chúng ta vào bên trong nói chuyện.
Tần Mệnh cũng không khách khí, lần này đối với khí linh là tình thế bắt buộc, có thể dựa vào chỉ có thể là Vạn Bảo Thương Hội.
- Mời mời, vào bên trong nói chuyện.
Hồ Đại Hải vội vàng dẫn Tần Mệnh đến trạch viện phía sau.
Các tiếp tân trong tiệm đều hai mặt nhìn nhau, không thể tin vào mắt mình, lần đầu tiên nhìn thấy Hồ cung phụng thô cuồng dã man khách khí như vậy.
Người trong thành phủ? Họ Tần? Chấn động hoàng triều? Chẳng lẽ...
Mấy nữ tử giật mình che miệng, nhỏ giọng nói nhỏ:
- Thành chủ Tần Mệnh?
Tần Mệnh đi qua điện các, đi tới phòng hậu viện, tháo mặt nạ xuống:
- Vạn Bảo Thương Hội sao lại chọn một nơi hẻo lánh như vậy?
- Thương hội trên Bán Nguyệt Đảo lớn nhỏ hơn trăm nhà, đều đã tồn tại rất nhiều năm, thế lực khổng lồ, rắc rối khó gỡ. Dù sao chúng ta cũng là người mới, có thể có một chỗ là tốt rồi. Nơi này vô cùng loạn, không chỉ có đám liều mạng thường xuyên đến oa oa quấy nhiễu, ngay cả những thương hội khác đều sẽ phái người đến quấy rối. Nhóm người vừa mới gặp phải chính là thương hội khác thuê tới quấy rối, cũng không đả thương người cũng không gây chuyện, liền ngồi bên ngoài đuổi khách đến. Nhưng đánh lại đánh không được, bằng không sẽ bị các thương hội khác lấy ra làm lý do, nháo càng tàn nhẫn càng hỗn loạn hơn. Chúng ta đã nếm qua rất nhiều thiệt thòi, hiện tại nhân thủ không đủ, còn không có tư cách cùng những thương hội lâu đời kia đối kháng trên vũ lực.