- Cái gì vậy?
Hồ Đại Hải giật mình nhận lấy, giá khởi điểm ba trăm? Giá khởi điểm là ba nghìn? Một gốc cực phẩm linh thảo giá mới từ giữa ba mươi đến một trăm, trân quý hiếm thấy một chút, có lẽ có thể xào đến hai trăm, nhưng mấy khối này thoạt nhìn rất bình thường, thật có trân quý như vậy?
Tần Mệnh giới thiệu đơn giản về chúng.
Hồ Đại Hải kinh hãi:
- Ngài thật sự nỡ bán đấu giá?
- Lấy chúng nó cấp cứu đi, món trân bảo kia đối với ta mà nói rất quan trọng, ta nhất định phải có.
- Được, nghe theo ngài, ta phối hợp.
Hồ Đại Hải rất sảng khoái, có thể hợp tác với Bất Tử Vương, coi như là một loại vinh hạnh. Tần Mệnh hiện tại chỉ là Địa Võ Cảnh, tương lai nói không chừng có thể đạt tới Thánh Võ, thậm chí là Thánh Võ đỉnh phong, bước vào hàng ngũ cường giả cao cấp nhất hoàng triều.
- Trước tiên ngươi chuẩn bị cho ta hai ngàn hắc kim tệ, lại tìm cho ta mấy nam nữ thị vệ, ta cần dùng.
- Được rồi, không thành vấn đề.
Hồ Đại Hải không hỏi nhiều.
- Những thứ này xem như ta mượn Vạn Bảo Thương Hội, ghi vào sổ sách.
- Cái này ngài khách khí rồi, chúng ta làm thương hội không thiếu nhất chính là tiền, lấy chút tiền không có gì.
- Một mã quy một mã, ghi vào sổ sách.
Hồ Đại Hải thấy Tần Mệnh kiên trì, chỉ có thể gọi phòng thu chi tới, viết ra nợ sáu ngàn hắc kim tệ.
- Ngươi có biết Vu Điện không?
- Vu Điện? Làm sao ngài nhắc đến chúng? Không phải là ngài chọc đến người của Vu Điện đấy chứ?
Hồ Đại Hải trong lòng căng thẳng, nhìn chằm chằm Tần Mệnh, ngàn vạn lần đừng gật đầu, ngươi ngàn vạn lần đừng gật đầu!
- Bọn họ rất mạnh?
- Đâu chỉ là mạnh! Rất mạnh! Ở sâu trong nội hải có một vùng biển rất đặc biệt, tên là Luân Hồi Hải, nằm ở nơi giao nhau giữa Cổ Hải và Nội Hải. Vu Điện chính là bá chủ Luân Hồi hải vực, chia làm cửu đại vu điện, phân lập chín vị Vu Chủ, đều là siêu cấp cường giả kinh thái tuyệt diễm, cửu đại vu điện lại có ba mươi sáu vị quỷ tướng, cũng là một số cường giả đáng sợ. Đây còn là chuyện mấy trăm năm trước, Vu Điện hiện tại đến tột cùng có bao nhiêu cường giả, không có ai rõ ràng cụ thể.
Hồ Đại Hải nhắc tới Vu Điện liền khẩn trương, đối với khu Nội Hải và khu cận hải mà nói, hai chữ Vu Điện giống như là mây đen, bao phủ trên mặt biển, đè rất nhiều người không thở nổi.
Thậm chí có người đồn đãi, bên ngoài Cổ Hải, thế lực có thể chống lại bá chủ Cổ Hải và các hải tộc không có mấy người, nhưng Vu Điện chính là một trong số đó.
Mạnh mẽ như vậy?
Tần Mệnh kinh ngạc, ta thật đúng là chọc vào phiền toái a.
Nữ tử đó là ai? Không phải là quỷ tướng đấy chứ!
Nhưng tại sao họ lại đến đây? Lại còn trông rất thận trọng. Nếu Vu Điện thật sự mạnh như Hồ Đại Hải nói, đi tới Bán Nguyệt Đảo sẽ được lễ ngộ cao nhất, ngay cả môn chủ Hải Đấu Môn cũng phải tự mình an bài người đi cùng.
Tần Mệnh hồi tưởng lại địa điểm gặp Lâm Vân Hàn và nữ tử kia, cũng ở bên bờ rừng rậm, đang chỉ vào Hải Đấu Môn nói cái gì đó.
Tần Mệnh bỗng nhiên cả kinh, bọn họ hẳn là không đến mức đánh lén Hải Đấu Môn, chẳng lẽ là bị khí linh hấp dẫn tới? Thế nhưng, bọn họ làm sao biết khí linh ở chỗ này? Là ngoài ý muốn đi qua, bị cường quang hấp dẫn? Hay là...
Vẻ mặt Tần Mệnh càng nghĩ càng ngưng trọng, Lâm Vân Hàn lại dựa lưng vào Vu Điện?!
Hồ Đại Hải nhìn chằm chằm sắc mặt Tần Mệnh, trong lòng cũng liên tục chìm xuống, hắn rất hiểu Tần Mệnh, vừa điên vừa ngoan vừa quyết đoán, không có gì hắn không dám làm, sắc mặt tám phần là thật sự đã làm cái gì đó.
- Một điều nữa, ngài có thể không hiểu, nhưng ta từng nghe nói về nó. Bảy trăm năm trước, Bắc Vực từng trải qua một hồi kiếp nạn. Một lần đó, bát tông Bắc Vực cùng ngũ vương toàn thể tham chiến, còn có rất nhiều thế lực tông môn đều xuất động, cùng nhau chống cự một cỗ lực lượng đến từ hải vực, Vu Điện!
- Vu Điện còn xâm lấn Bắc Vực?
- Vu Điện khi đó phát triển đã đến đỉnh cao, bọn họ bắt đầu chuẩn bị xâm nhập Cổ Hải, nhưng cần nhiều tài nguyên hơn để làm dự trữ, cho nên liền nhắm ngay Bắc Vực. Trận chiến kia xem như lưỡng bại câu thương, chết rất nhiều người, nhưng tập hợp lực lượng toàn Bắc Vực đối kháng với thế lực một nhà Vu Điện, còn lưỡng bại câu thương, có thể tưởng tượng thực lực của Vu Điện.
Hồ Đại Hải hàm súc nhắc nhở Tần Mệnh, ngươi ngàn vạn lần đừng trêu chọc người ta a, ngàn vạn lần không thể.
Bắc Vực vừa mới ổn định, đang muốn phát triển mạnh mẽ, không thể trải qua chiến tranh nữa.
Tần Mệnh sờ sờ cằm:
- Lại còn là kẻ thù truyền kiếp, vậy thì không có gì băn khoăn.
Hồ Đại Hải dở khóc dở cười, ngươi nói lời này trong lòng ta rất không yên lòng:
- Ngài đụng phải người của Vu Điện? Đánh qua rồi?
- Phế một người.
Hồ Đại Hải trong lòng đau nhứt rên rỉ, liền biết sẽ như vậy.
- Phiền toái thương hội rồi, cần ta làm cái gì không?
- Không, chúng ta đã có một kế hoạch. Hiện tại không ra tay là vì còn không đến lúc, chờ Nhị công tử từ Lạc Nhật Đảo trở về, nên đến phiên chúng ta phản kích rồi.