Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 77 - Chương 77 - Về Nhà (2)

Chương 77 - Về nhà (2)
Chương 77 - Về nhà (2)

Bọn họ đông đảo thế mạnh, hơn trăm người ít nhất sẽ chia làm mười phân chi đội hành động. Xử lý một tên Tần Mệnh mà thôi, rất nhẹ nhàng.

Có một vị trưởng lão chú ý tới tình huống nơi này, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh có chút đồng tình, nhưng chuyện giữa đệ tử hắn không tiện nhúng tay vào, huống chi còn liên lụy đến đại trưởng lão.

Tần Mệnh đi dạo khắp nơi, quan sát hoàn cảnh địa hình.

Địa thế nơi này rất rõ ràng, tất cả đều là những mảnh Thiết Sam Thụ đỏ rực, trải dài mấy chục dặm. Cũng chính là bởi vì nơi này rõ ràng, thuận tiện tìm kiếm, mới có thể lựa được chọn làm nơi tập hợp. Nếu ba mươi ngày sau thật sự không tìm được đường trở về, leo lên ngọn núi cao nhất nhìn một cái, chỉ cần không phải cách quá xa, là có thể nhìn thấy khu rừng đỏ rực này.

Giữa trưa, năm vị trưởng lão chào hỏi các đệ tử tập hợp.

- Hãy nhớ hoàn cảnh ở đây, hãy nhớ vị trí ở đây. Ba mươi ngày sau, tập hợp tại chỗ!

- Tự mình lên kế hoạch thời gian, quá hạn không chờ.

- Nhận rõ một chút, nơi này là rừng rậm, không phải Thanh Vân Tông, sinh tử toàn bộ do mình, hiểu chưa?

- Tản ra!

Các trưởng lão ra lệnh một tiếng, đội ngũ tản ra bốn phía, hướng các phương hướng khác nhau vọt vào rừng rậm.

Tần Mệnh trà trộn trong bộ đội chủ đạo, theo bọn họ vọt về phía trước.

Hà Hướng Thiên không có lập tức đuổi theo hắn, mà là nhìn chằm chằm từ xa.

Bọn họ không có khả năng xuống tay trước mặt mọi người, muốn tìm một chỗ không có người, làm thần không biết quỷ không hay, mặc dù người ngoài biết là bọn họ làm, cũng sẽ không có chứng cớ.

Khi Tần Mệnh tránh được đám người biến mất trong rừng già, Hà Hướng Thiên ra lệnh một tiếng:

- Lục soát!! Ai bắt được Tần Mệnh trước, thưởng hai khỏa linh châu thảo!

Mười đội cất tiếng hoan hô, giống như bầy sói rải vào rừng.

Họ tận hưởng niềm vui săn lùng và đuổi giết, coi Tần Mệnh là con mồi đầu tiên của họ.

Nhưng Tần Mệnh tuyệt đối không dễ tìm như bọn họ nghĩ, rất nhanh đã liền bỏ qua tất cả đệ tử, tìm một chỗ không có người, lấy ra bản đồ Thải Y đưa cho.

- Đại Thanh Sơn ở đây, ta đang ở đây … nơi đây.

Tần Mệnh xác định tốt vị trí của mình, sau đó lập tức khởi hành, dựa theo phương hướng thẳng tắp xông về phía Đại Thanh Sơn.

Về nhà!

Về nhà!

Ta phải về nhà!

Hắn muốn ở trước khi năm vị trưởng lão cùng những đệ tử trung niên kia không có vào chỗ, mau chóng lao ra khỏi khu tu luyện đã định này.

- Muội muội! Thúc thúc! Những người thân yêu! Ta đã trở lại! Ta muốn trở về rồi! Tám năm rồi. Tám năm rồi... Tám năm rồi. Ta đã trưởng thành... Ta đã trở về...

Sự kích động lúc này chỉ có mình Tần Mệnh mới hiểu được, tám năm, người thân còn có thể nhận ra ta không?

Trên mặt có nụ cười, hai mắt đã ấm áp.

Hắn chạy như điên trên những con đường núi gồ ghề, di chuyển giữa những cái cây tráng lệ.

Cả người giống như có một nguồn lực lượng dùng không hết.

Về nhà!

Suy nghĩ đơn giản, niềm tin bất chấp.

Hắn thậm chí còn ảo tưởng cảnh nhìn thấy người thân, cũng có chút sợ hãi cảnh nhìn thấy người dân chịu khổ.

Chờ mong! Cảm động! Lo lắng không yên! Căng thẳng!

Các loại cảm xúc hỗn tạp, tâm tình Tần Mệnh chưa bao giờ rối loạn như bây giờ.

Một con Hắc Phong báo từ xa nhìn chằm chằm vào Tần Mệnh, từ trong rừng rậm lao ra, dã man gầm thét, thanh động rừng già.

Tần Mệnh vốn định bỏ đi, nhưng Hắc Phong Báo đuổi theo không rời, hình thể khổng lồ cuồng dã truy kích, xông thẳng vào hắn.

- Không có thời gian dây dưa với ngươi.

Tần Mệnh đột nhiên quay đầu, xa xa đánh ra hai thanh phi đao, lưỡi đao sắc bén, kịch liệt lật ngược, mang theo kình phong.

Hắc Phong Báo mạnh mẽ né tránh, nhưng phi đao vẫn vừa chuẩn vừa ngoan đánh vào trên thân thể nó, rầm, máu tươi văng khắp nơi. Lực lượng phi đao cực mạnh, tại chỗ đánh xuyên thấu, mà thế không ngớt, đâm thật sâu vào trên cây cổ thụ bên cạnh.

Tần Mệnh cất bước chạy như điên, trước mặt giết tới, gầm nhẹ một tiếng, điện mang toàn thân tề tụ nơi tay phải.

Một tiếng nổ lớn vang lên, trọng quyền kết rắn chắc trúng cằm Hắc Phong Báo, thế lôi đình, trọng quyền lực, điện mang xé rách da thịt, đâm vào trong miệng. Hắc Phong Báo kêu thảm thiết bay ra ngoài, vừa mới rơi xuống đất, liên tục bò tới, hướng Tần Mệnh gầm nhẹ hai tiếng, xám xịt chạy trốn.

Đây là đầu Linh Yêu, nếu như bắt được, lông thú đáng giá không ít tiền. Nhưng Tần Mệnh không có tâm tư đi săn thú, hắn thu lại phi đao, tiếp tục chạy về phía Đại Thanh Sơn.

Hắn lên kế hoạch phải chạy ra năm mươi dặm trước khi trời tối, nhưng đường núi Chủ Tế Sơn nhấp nhô gập ghềnh, rừng rậm ẩm ướt tươi tốt, cũng không thuận lợi như hắn mong đợi. Có những cây cổ thụ cao hàng chục mét, buông xuống đầy cành cây, giống như một ngọn đồi nhỏ, ngăn cản con đường đi phía trước.

Hắn rất dễ bị mất phương hướng, đi một đoạn đường sẽ dừng lại.

Không đi được bao lâu lại lần thứ hai đụng phải một con Linh Yêu khác, xa xa cảm nhận được cỗ khí tức hung liệt kia, hắn quyết đoán tránh đi.

Không lâu sau, vừa muốn bò lên tán cây phán đoán phương hướng, trong rừng rậm phía trước bỗng nhiên truyền đến từng đám tiếng kêu chi chi, rậm rạp chằng chịt, vô cùng hỗn loạn, mơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh mê ảnh màu trắng nhanh chóng chạy tới chỗ hắn.

Tần Mệnh tập trung nhìn, bầy vượn?

Một đám khỉ lông trắng kêu loạn ở giữa cành cây rừng rậm, cường tráng như bay, mắt chúng nó lại đỏ như máu, nhe răng trợn mắt thét chói tai, rất nhiều chim rừng đều bị chúng nó làm cho kinh hãi bay lên, một mảnh đại loạn.

Nguy hiểm!

Tránh đi!

Sau khi đêm xuống, Tần Mệnh đứng trên đỉnh núi gặm lương khô, nhìn về phía Đại Thanh Sơn.

Đường về nhà khó khăn hơn hắn nghĩ, kế hoạch trước khi trời tối có thể chạy năm mươi dặm, kết quả chỉ hơn ba mươi.

Linh Yêu ban đêm so với ban ngày còn nhiều hơn, tiếng kêu gào liên tiếp vang vọng dưới màn đêm thâm mỹ không ngừng trở về.

Hắn không thể không đè nén tâm tình cấp bách muốn về nhà, vẫn là chậm rãi mà đi, gấp cũng không được.

Hắn cũng không hy vọng bản thân trở lại là máu đứng trước mặt người thân.

Bình Luận (0)
Comment