Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 8 - Chương 8 - Dược Sơn

Chương 8 - Dược sơn
Chương 8 - Dược sơn

Chương 8: Dược sơn

Tần Mệnh mặc kệ tên này, khiêng vạc đá tiếp tục đi đưa hàng, chỉ chốc lát sau đã đi vào mặt núi khác, ngọn núi này trước kia không ở trong phạm vi đưa hàng của hắn, bởi vì nơi này ở đều là nữ đệ tử.

- A, đây không phải Tần Mệnh kia sao?

- Hình như là vậy, làm sao lại tới đây rồi?

- Nghe nói tự mình tìm tòi đến Linh Võ Cảnh, tiểu tử này đúng là một nhân tài.

- Hắn kỳ thật còn rất khá, chỉ là cá tính quá mạnh, không hề cúi đầu.

- Rõ ràng là một Thiếu thành chủ, luân lạc tới tình trạng này, thật đáng thương.

Các nữ đệ tử lui tới rất nhiều, nhưng không có người nào đến làm khó hắn.

Tần Mệnh nâng vạc đá đi đến giữa sườn núi, nơi này là địa điểm đưa hàng, nhưng đi vào xem xét, hô hố, khu suối nước nóng?

Nơi này có suối nước nóng to to nhỏ nhỏ độc lập, nghe nói nước ấm đến từ sâu trong lòng đất, chứa thủy nguyên lực phong phú, rất nhiều đệ tử thích tu luyện ở đây.

- Ngươi là ai?

Một vị nữ đệ tử đối diện đụng phải Tần Mệnh, có thể là vừa tu luyện xong, tóc dài ướt sũng xõa xuống, quần áo cũng không nhiều, ẩn ẩn có thể nhìn thấy một chút xuân quang, nàng nhìn Tần Mệnh giơ cao vạc đá hai mét, hơi kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh đã nhận ra hắn.

- Làm sao ngươi lại tới chỗ này rồi?

- Nơi này muốn ba mươi cây...

Tần Mệnh còn thật không biết nơi này là khu suối nước nóng, há to miệng liền không nói ra lời, bên trên danh sách vậy mà mẹ nó lại viết ba mươi cây gậy gỗ?

- Ba mươi cây cái gì?

- Không có gì, ta đưa sai chỗ.

Tần Mệnh hiểu rõ, khẳng định là tên hỗn đản Trương Đông kia đang chơi xỏ hắn.

- Sao lại có nam nhân?

Bên cạnh đi tới mấy người nữ đệ tử, tất cả lần lượt đứng lại, cũng đều là cả người ẩm ướt, quần áo mờ nhạt, khiến người ta mơ màng.

Tần Mệnh không muốn gây phiền toái, nâng vạc đá chuẩn bị rời đi, có một vị nữ đệ tử lạnh quát:

- Ngọn núi này từ sáng sớm đến ban đêm đều không cho phép nam đệ tử tiến vào, ngươi có hiểu quy củ hay không?

Vị nữ đệ tử trước đó kia nhẹ lời khuyên nhủ.

- Đừng làm khó hắn, khả năng là đi nhầm nơi.

- Ai biết được, nói không chừng có tâm địa gian xao gì thì sao.

Có vị nữ đệ tử cười ha hả nói:

- Tuổi tác không lớn, thân thể cũng rất rắn chắc.

Tần Mệnh buồn bực bước nhanh rời khỏi ngọn núi này, đem toàn bộ hàng hóa liên quan tới ngọn núi bên trên danh sách này đổ vào chân núi.

Dù sao ta cũng đã đưa, là các nàng không cho vào, chỉ có thể thả ở đây, ai muốn thì tới lấy.

- Loại thủ đoạn này thật là cấp thấp.

Tần Mệnh mở ra danh sách nhìn kỹ một chút sau đó phải đi đưa tiếp, ngoại trừ mấy cái nhìn bình thường, lại còn có ‘núi thứ chín’.

Ngọn núi thứ chín không phải chính là Dược sơn sao?

Dược sơn là cấm địa Thanh Vân Tông, bất kỳ đệ tử nào cũng không được tự mình đặt chân, ai dám làm trái chắc chắn sẽ bị nghiêm trị.

Trương Đông điên rồi, vậy mà lại để hắn đến Dược sơn đưa hàng, nếu như đi, có thể sẽ bị đánh ra, nếu như không đi, hắn có thể sẽ mượn cơ hội báo cáo tổng quản, sau đó cho Tần Mệnh bị trừng phạt.

Tần Mệnh quả quyết ném danh sách đi, chuẩn bị rời khỏi, quản ngươi trừng phạt cái gì, tiểu gia ta không hầu hạ.

Nhưng đi chưa được mấy bước, Tần Mệnh lại dừng chân ở trên con đường nhỏ, con ngươi xoay chuyển, quay đầu quan sát tấm danh sách kia.

Dược sơn là một trong những cấm địa đông đảo tại Thanh Vân Tông, nguy nga thẳng tắp, núi cao ngàn trượng, thẳng vào mây xanh, lâu dài bị mê vụ quay quanh, bên ngoài đều không nhìn thấy bộ dáng chân thực trên núi. Nơi này linh lực vô cùng nồng đậm, là bảo địa danh xứng với thực. Từ sườn núi đến đỉnh núi, nghe nói có to to nhỏ nhỏ ba mươi năm mươi khu dược viên, cũng có chút dược viên bí ẩn lại đặc thù nhỏ, dược liệu được trồng càng quý giá.

Tần Mệnh đứng tại chân núi, ngước nhìn Dược sơn cao ngất hùng vĩ. Sương mù nồng nặc, không chỉ có khí ẩm, càng nhiều là linh lực. Hắn hít một hơi thật sâu, mát mẻ ướt át, tinh thần sảng khoái, linh lực nơi này so với nhà kho vắng vẻ của hắn thì mạnh không biết bao nhiêu lần.

Nếu có thể tu luyện ở nơi này, vậy sẽ có bao nhiêu hạnh phúc.

Tần Mệnh giấu kỹ danh sách đưa hàng trong người, nâng lên vạc đá cẩn thận từng li từng tí tiến vào Dược sơn.

Trước kia thật không dám đến, lần này bốc lên một lần nguy hiểm?

Bởi vì linh lực nồng đậm, bên trong Dược sơn không chỉ có sinh trưởng rất nhiều linh thảo, chỉ những cây cối kia đều phá lệ tráng kiện cao lớn, lượng lớn rễ cây giống như là mãng xà chui ra từ lòng đất, rối loạn giao dệt, rất nhiều cành cây rủ xuống tới mặt đất, không biết là cành hay là cây nhỏ. Nơi này tựa như là không gian hoàn toàn phong bế, người chưa từng tới rất dễ dàng mất phương hướng ở bên trong.

Dược sơn đối với tuyệt đại đa số đệ tử Thanh Vân Tông mà nói đều rất thần bí, bởi vì không có mấy người qua tới nơi này.

Lần này Tần Mệnh không thèm đếm xỉa đến, cả gan đi vào bên trong khu rừng già rậm rạp ẩm ướt, một bên tham lam hít lấy linh khí, một bên quan sát khắp nơi, chờ mong có thể tìm tới viên linh thảo linh quả nào đó hay không.

Thân phận nô bộc có đôi khi vẫn có chỗ rất tác dụng, nếu như có người phát hiện liền nói mình là đưa hàng.

Tần Mệnh càng đi đến trên núi, càng thích nơi này.

Nơi này quả thực chính là tiên cảnh.

Nếu có thể ở nơi này tu luyện một tháng, vậy cấm đóng hắn một năm đều giá trị.

- A, thật có linh thảo?

Hai mắt Tần Mệnh tỏa sáng, bỗng nhiên từ bên trong rễ cây tạp nhạp phát hiện một gốc cỏ nhỏ xanh biếc, bị lá khô nửa đậy, chỉ nhô ra vài chiếc lá cây, nếu không phải Tần Mệnh mắt sắc, thật đúng là không nhất định nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment