Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 802 - Chương 802 - Lại Chém Đầu (2)

Chương 802 - Lại Chém Đầu (2)
Chương 802 - Lại Chém Đầu (2)

Bạch Hổ cắn Lâm Vân Hàn, nhìn phương hướng Phong Lôi Phù nổ tung, sao còn chưa trở về?

- Con Bạch Hổ này của ai? Không ai muốn thì chúng ta giữ nó.

Bọn thị vệ tửu lâu nghẹn cơn tức giận, vây quanh Bạch Hổ hô to.

Thủ vệ Nữ Nhi Các đều tụ tập lại, đánh giá Bạch Hổ, hướng đám người hô to:

- Chủ nhân ở đâu! Đếm đến ba, mau đi ra, nếu không... Giết hổ nấu canh, yến tiệc đãi khách.

- Đúng vậy, còn người đâu? Dám gây sự không dám đi ra?

- Phía tây nơi đó hình như có người đánh nhau, chạy tới nơi đó?

- Ra đây! Ra đây! Hổ của mình có muốn hay không?

- Nhất định phải hầm nó, an ủi trái tim nhỏ bé của lão tử. Dám quấy rầy lão tử uống rượu, chán sống.

- Nói nhảm cái gì, trực tiếp hầm là được, nghe nói canh xương hổ rất cường tráng, uống canh xong, chúng ta đến Nữ Nhi Các tiêu dao khoái hoạt a, ha ha.

Chủ quán rượu nổi giận hét lên:

- Người đâu? Nếu không đi ra ta phải đếm rồi, một...

Đám đông càng tụ tập, họ đang tìm kiếm những người gây rối.

- Hai!!

Chủ quán rượu giơ ngón tay và hét lên về phía đám đông đông đúc.

- Hôm nay nhất định phải cho một lời giải thích, bằng không không xong!

Các thị vệ Nữ Nhi Các sắc mặt âm trầm, quét qua đám người xung quanh, chúng ta ngược lại muốn nhìn xem là tên gia hỏa nào không biết sống chết.

- Đừng hô nữa, tên đó không tới rồi.

Vân Nhi chỉ vào đống đổ nát, nũng nịu cười khẽ.

Tần Mệnh kéo bá đao nặng nề đi qua phế tích, sắc mặt tái nhợt, hơi thở hơi loạn, đi một bước đều xé rách vết thương nội tạng, nhưng Sinh Mệnh Thủy phát huy tác dụng, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, huyết dịch hoàng kim trong cơ thể cũng đang tăng tốc chảy xuôi, tự mình khép lại điều dưỡng.

- Chính là ngươi?

Chủ quán rượu hùng hổ xông tới, thuận tiện gọi những thị vệ kia vây quanh hắn.

- Năm mươi hắc kim tệ, coi như ta bồi thường.

Tần Mệnh vung tay ném một cái túi gấm, tiếng ba rơi xuống dưới chân chủ tiệm, hắc kim tệ bên trong bắn ra bốn phía.

Chủ quán rượu sửng sốt, cuống quít nhặt lên, cũng không để ý bùn đất phía trên, đặt ở trong miệng cắn cắn, đặt dưới ánh mặt trời nhìn một chút, lại rót năng lượng cảm thụ một lát, cười, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ:

- Ha ha, dễ nói, dễ nói.

Những thị vệ kia đều đỏ mắt, năm mươi hắc kim tệ a, nói ném liền ném?

Thực khách còn hùng hùng hổ hổ lúc trước đều câm miệng, thanh trọng đao ba thước dưới ánh mặt trời phản xạ hàn quang lạnh lẽo, bị kéo lê trên mặt đất, những tảng đá sắt thép gì đó, giống như đậu hũ dễ dàng cắt ra.

Thanh đao kia nhất định là trọng bảo hiếm thấy!

Hơn nữa, khí thế Địa Võ Cảnh toàn thân Tần Mệnh bắt đầu khởi động cũng dọa không ít người.

- Ta làm sao lại nhìn thấy hắn quen mặt?

- A, ngươi nhắc tới như vậy, thật đúng là có chút quen mặt.

- Tán tu? Hay kẻ săn giết?

- Không nhớ rõ, chính là có chút quen mắt.

- láo lếu! Hắn không phải là người bị treo giải thưởng sao? Xách trọng đao ba thước, bên cạnh còn có một hổ yêu!

- Chính là người bị Kim Dương Tông cùng Phong Lôi Môn liên danh truy nã? Hắn còn trẻ như vậy.

- Người này có lai lịch gì? Ngày hôm qua vừa phế Khúc Khuê cùng Bùi Phụng, hôm nay lại ở bên ngoài Nữ Nhi Các này gây chuyện.

- Đều sửng sốt làm gì, vội vàng đi thông tri Phong Lôi Môn cùng Kim Dương tông a.

- Đúng đúng, lĩnh thưởng đi!

- Chờ ta, cùng nhau a.

Lâm Vân Hàn tỉnh lại, nhưng cả người đau nhức, hình như bị xé rách rồi. Hắn suy yếu đẩy Bạch Hổ, miệng ừng ực trào máu.

Bạch Hổ nhìn Tần Mệnh đi tới, ánh mắt đang hỏi có muốn cắn đứt cổ hắn không? Truy binh Vu Điện quyết không thể lưu lại! Càng không thể để cho những người khác biết đây là người của Vu Điện.

- Buông hắn xuống.

Tần Mệnh cầm bá đao khiêng lên vai.

Bạch Hổ lắc đầu ném Lâm Vân Hàn xuống đất.

Lâm Vân Hàn mặt lạnh đầy máu, thống khổ mở to hai mắt, thanh âm suy yếu trầm thấp:

- Khí linh ở trên tay ngươi?

- Ngươi là không nhìn tới rồi.

- Ha ha, Tần Mệnh a Tần Mệnh, ngươi cuồng ngạo vô biên, dám làm càn trước mặt Vu Điện!! Ngươi trốn không thoát, ở hải vực này, Vu Điện muốn bắt người chưa bao giờ không bắt được … ha ha... Tên đáng thương, hải vực không giống với đất liền, không có ai nhận Tu La Tử ngươi, cũng không có ai để ý Bất Tử Vương ngươi.

- Có di ngôn gì?

- Như thế nào, giết ta? Ha ha, ngươi dám sao, đừng phô trương thanh thế, nói đi, ngươi muốn...

Phốc phốc! Bá Đao ầm ầm rơi xuống, chặt đứt cổ Lâm Vân Hàn.

Đám người náo nhiệt xung quanh đều yên tĩnh, rất nhiều người hơi há miệng. Nói giết thì giết? Làm việc đủ dứt khoát! Bọn họ đều đã quen giết chóc, không có ai sợ loại tràng diện này, ngay cả nữ tử trong Nữ Nhi Các cũng không chớp mắt, không có lảng tránh, ngược lại Tần Mệnh dứt khoát lưu loát vung đao như thế khiến bọn họ có chút ngoài dự liệu.

Lâm Vân Hàn cũng không nghĩ tới, mình lại chết ở Lưu Ly Đảo, chết đột ngột như vậy.

Chủ quán rượu nhún nhún vai, đóng gói túi tiền mang theo bọn thị vệ rời đi, may mà không mặc cả với hắn nữa, bằng không đầu sẽ không còn.

Thủ lĩnh thị vệ của Nữ Nhi Các đi tới, sắc mặt âm trầm:

- Bằng hữu! Nơi này là Nữ Nhi Các, không phải hình tràng, ngươi ầm ầm nhuộm đỏ, dù sao cũng phải cho một câu nói đi.

Bình Luận (0)
Comment