Trong một căn phòng rộng rãi, tràn đầy hương thơm.
Năm vị thiếu nữ diệu linh nhẹ nhàng nhảy múa, điệu múa uyển chuyển, nhẹ nhàng như bướm, hai vị bạch y nữ tử đan gãy đàn tranh, tiếng hát nhẹ nhàng, dễ nghe.
Dựa sát vào vị trí bên cửa sổ, an trí một cái giường lớn, cơ hồ chiếm hơn phân nửa phòng, phía trên nằm sấp một nam tử, khoác một chiếc khăn tắm mượt mà, nửa ngủ nửa tỉnh, hai vị nữ tử tuyệt lệ động lòng người, đang ôn nhu xoa bóp toàn thân cho hắn. Các nàng hai mắt sáng ngời, tò mò nhìn Tần Mệnh đi vào.
Nam tử nằm lỳ ở trên giường, mơ hồ nói:
- Mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tần Mệnh một nghe lời này, tức giận không có chỗ đánh, đã nói chúng vương thề ước a? Nói xong một Vương gặp nan chúng vương viện trợ a? Ta ở bên ngoài chật vật, ngươi hưởng thụ ở bên trong?
- Công tử...
- Miễn đi!
Tần Mệnh xua tay ngăn cản.
- Đừng thẹn thùng nha, nơi này không có người khác.
Nam tử lười biếng nói:
- Phương pháp của nàng rất đặc biệt, có thể chữa thương, dưỡng thần, tụ khí.
- Không quen, ta tự mình là tốt rồi.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, Bạch Hổ xông thẳng vào, từ lầu một vọt lên lầu bốn, theo dấu hiệu Tần Mệnh lưu lại, đập cửa phòng, đi tới nơi này.
Phía sau có rất nhiều thị vệ, không ngừng cáo tội với những người khách khác, tức giận đùng đùng đi tới nơi này.
Thị vệ thủ lĩnh tức giận nhìn Tần Mệnh, nắm tay đi vào:
- Hảo tiểu tử, ngươi...
- Có việc gì không?
Nam tử nâng khóe mắt lên, thản nhiên nói.
- Là ngài? À... Hắn có làm phiền ngài không?
Thị vệ thủ lĩnh hơi thay đổi, ý bảo toàn bộ người đi theo đều rời khỏi.
- Đệ đệ ta.
- A?
Thị vệ thủ lĩnh nhìn Tần Mệnh, chần chờ một chút, cáo tội hai tiếng cũng rời khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
Họ biết nhau sao?
Tần Mệnh khẽ động tâm tư, bỗng nhiên gọi thị vệ thủ lĩnh lại.
- Chờ một chút!
- Xin phân phó.
Thị vệ trưởng giọng điệu hơi khách khí.
- Giúp ta đưa một món đồ.
Tần Mệnh đứng dậy đi đến phía sau bình phong, đơn giản thu thập, lấy ra hai cái hộp gấm, đưa cho hắn.
- Đưa đến đâu?
Thị vệ trưởng hai tay tiếp nhận.
- Đây là địa chỉ, dựa theo những gì nói phía trên mà làm.
Tần Mệnh giao cho hắn một lá thư, thuận tiện thả một hắc kim tệ.
- Đây là thù lao, vất vả rồi.
Sắc mặt thị vệ thủ lĩnh thoáng chậm lại, thu hắc kim tệ rời khỏi phòng. Trước khi đi lại hỏi nam tử trên giường:
- Đợi lát nữa Phong Lôi Môn cùng Kim Dương Tông có thể sẽ đến gây sự, chúng ta tận lực ngăn cản, nhưng nếu như người tới quá nhiều quá mạnh, chúng ta...
- Ta xử lý.
- Làm phiền rồi.
Thị vệ thủ lĩnh rời khỏi phòng, trước khi đi lại nhìn Tần Mệnh, ánh mắt khác thường.
- Các ngươi đều lui ra đi.
Tần Mệnh để cho nữ tử trong phòng đều rời đi, rất không thích ứng với loại trường hợp kiều diễm này.
Các nàng lần lượt dừng lại, nhìn nam tử trên giường.
- Thanh Liên Vương lại không có ở đây, sợ cái gì.
Nam tử cười khẽ, lắc đầu, búng tay chỉ thị các nữ tử đều lui ra.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Tần Mệnh, Bạch Hổ, còn có nam tử đang đứng dậy trên giường, bầu không khí hơi cổ quái.
Nam tử nghiêng người dựa vào trên giường, cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm, đánh giá Tần Mệnh.
- Ngươi làm thế nào biết sẽ là ta?
- Kim Thổ tà, Tần Mệnh cuồng. Một mình ngươi từ Bán Nguyệt Đảo cướp đi khí linh, vạn dặm chạy trốn, ngày đêm vượt biển, bỏ Vu Điện truy tung, còn sống đi tới Lưu Ly đảo này, cũng không phải là một chữ ‘cuồng’ có thể làm được.
- Làm sao ngươi biết trong tay ta có khí linh? Làm sao ngươi biết ta bị Vu Điện đuổi theo?
- Ta biết nhiều chuyện, bằng không làm sao có thể làm ngươi huynh trưởng đây. Được rồi, đừng nghiêm mặt nữa, chút phiền toái nhỏ này còn không cần ta tự mình đi đón ngươi, ngươi chính là Bất Tử Vương của Thiên Vương Điện.
Tần Mệnh nhìn chén rượu bên cạnh, bưng lên ngửa đầu uống xuống, thuận khí:
- Ngươi biết ta, ta còn không biết ngươi.
- Gọi ta là Cửu ca đi.
- Cửu ca?
Tần Mệnh trong đầu hồi tưởng lại tin tức của chúng vương Thiên Vương Điện, mặt khẽ biến đổi, kinh ngạc nhìn nam tử:
- Cửu Ngục Vương?
Cửu Ngục Vương! Vương Đông Sâm!
Người được Thiên Vương Điện sắc phong hai mươi năm trước, là một vị rất đặc biệt trong chúng vương hiện tại, đặc biệt là tính cách không trói buộc, võ pháp quỷ dị, đặc biệt là ở các loại truyền kỳ hắn lưu lại.
Hắn cũng là sau một năm phong Vương liền một mình xâm nhập hải vực, ba năm sau liền tiến vào Cổ Hải, lưu lạc đến nay, danh động một phương.
Tần Mệnh xem qua tư liệu của Cửu Ngục Vương, đặc biệt lưu ý qua, lúc trước còn chờ mong có thể gặp nhau ở Cổ Hải, không nghĩ tới lại đụng phải ở nội hải này.
- Sao ngươi lại ở chỗ này?
- Ngươi là nói Nữ Nhi Các, hay là...
Cửu Ngục Vương nâng chén rượu lên nhẹ nhàng chậm rãi thưởng thức, nhàn nhã tự tại.
Tần Mệnh dở khóc dở cười:
- Ngươi biết.
- Nghe được tin tức, trở về điều tra. Thời gian vẫn chưa đến, ta nghỉ ngơi ở đây.
- Hoang Thần Tam Xoa Kích?
- Ta quả thật đã tra xét nó hai năm, nhưng Thương Lan vương hai tháng trước đã nói với ta, thứ kia đã ở trên tay ngươi. Lần này ta trở về, không vì Hoang Thần Tam Xoa Kích, là vì chiến thuyền Hắc Giao.
- Chiến thuyền Hắc Giao? Nó sắp xuất hiện?