- Ta thay ngươi chịu đựng hai năm trước, hoặc ba năm, ta chỉ có thể làm đến đó, sau đó nhìn vào chính ngươi.
- Ngẫm lại biện pháp khác, còn chưa tới một bước kia.
Cửu Ngục Vương cười khẽ:
- Ta cũng có tư tâm, xách theo Hoang Thần Tam Xoa Kích đại sát tứ phương, khoái hoạt cỡ nào. Nói không chừng còn có thể kích thích cảnh giới ta đã yên lặng ba năm.
Tần Mệnh gãi gãi đầu:
- Nói như vậy, ngược lại có thể, ngươi dùng năm năm cũng được, nhưng mà... ta suy nghĩ thật kỹ một chút.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn.
Đội ngũ Phong Lôi Môn cùng Kim Dương tông, hùng hổ đi tới lầu bốn, bọn thị vệ ngăn cản cũng ngăn không được, chỉ có thể cùng bọn hắn đi tới nơi này.
- Chính là ở đây?
- Tên hắn là gì, lai lịch thế nào? Ta ngược lại muốn nhìn xem đây là nhân vật phương nào, lại dám làm càn ở Lưu Ly đảo.
- Dám phế thiếu môn chủ chúng ta, chán sống.
- Hắn cho Nữ Nhi Các các ngươi bao nhiêu chỗ tốt, lại dám trắng trợn thu lưu hắn.
- Đặc biệt tránh ra! Ngươi lại dám ngăn cản, đừng trách lão tử không khách khí.
Trưởng lão của hai tông mang theo đệ tử xông thẳng tới trước sân, một đệ tử vọt tới phía trước, bay lên một cước dậm vào cửa phòng, hô to:
- Người đâu? Ra khỏi đây ngay! Nghe nói ngươi thích chặt đầu, chúng ta đặc biệt mang theo dao đến.
Người của Phong Lôi Môn cùng Kim Dương Tông hô hào toàn bộ xông vào.
Bọn họ lúc trước tới một nhóm, kết quả bị người của Nữ Nhi các đánh trở về. Hai tông môn sau khi nhận được tin tức vô cùng phẫn nộ, cho rằng Nữ Nhi Các cố ý bao che, cho nên đều phái ra trưởng lão rất có trọng lượng trong tông môn, cũng đem Khúc Khuê cùng Bùi Phụng trọng thương chưa lành đều kéo tới, để tránh Nữ Nhi Các cố ý bao che, chết không thừa nhận.
Đám người tách ra, trưởng lão hai tông sải bước đi vào trong phòng, sát khí đằng đằng, ánh mắt như đao.
Khúc Khuê cùng Bùi Phụng theo sát phía sau, liếc mắt một cái liền thấy được Tần Mệnh ngồi ở phía trước.
- Chính là hắn! Đúng vậy!!
Hai mắt Bùi Phụng giống như muốn phun ra lửa, cánh tay phải miễn cưỡng nối lại được, nhưng có thể khôi phục lại bình thường hay không, còn không dám xác định. Nếu có một chút không phù hợp, nó có thể ảnh hưởng trực tiếp đến những thành tựu trong tương lai của mình. Hồi tưởng lại trải nghiệm ngày hôm đó, hắn liền sợ hãi, càng là xấu hổ tức giận, lão tử thiếu chút nữa đã bị bổ sống, còn vô ích ném Phong Lôi Phù trân quý nhất.
- Chính là hắn! Hổ yêu của hắn tàn nhẫn giết chết rất nhiều đệ tử của chúng ta.
Khúc Khuê trước kia thật sợ gặp lại sát tinh này, nhưng hiện tại đứng ở phía sau trưởng lão, xung quanh tất cả đều là cao thủ trong tông, sức lực lập tức là đủ rồi, cũng không còn e ngại như vậy nữa.
Tần Mệnh vỗ nhẹ lưng Bạch Hổ rắn chắc, trấn an nó không được nóng nảy. Hắn lạnh lùng nhìn Khúc Khuê cùng Bùi Phụng:
- Còn nhớ ta đã nói gì không?
- Ngươi tạm thời sẽ không rời khỏi Lưu Ly đảo, ngươi sẽ chờ chúng ta đến báo thù...
Một đệ tử Phong Lôi Môn còn sống sót cùng ngày theo bản năng muốn mở miệng, kết quả bị Bùi Phụng tát qua:
- Ta để cho ngươi nói?
Khúc Khuê giận dữ nhìn Tần Mệnh:
- Đừng phô trương thanh thế nữa, ngươi cho rằng trốn ở trong Nữ Nhi Các sẽ không ai dám đụng vào ngươi? Nghe cho rõ ràng, năm mạng người, còn có ta bị thương, hôm nay một lần toàn bộ phải rõ ràng. Người đâu, mang con dao lên cho ta. Huyền thiết nặng nề được chuyển vào phòng, một tiếng trầm đục, căn phòng run rẩy, sàn nhà ọp ẹp nứt nẻ. Hai hán tử cường tráng cố sức nâng đại đao lên, hướng Tần Mệnh dương dương tự đắc:
- Ngươi tự mình đến, hay là mấy đại ca giúp ngươi?
Phần phật!
Mười mấy nam nữ vây quanh phía sau, sắc mặt không tốt, sát khí đằng đằng.
Tần Mệnh cười nhạo:
- Lấy nhiều hiếp ít thành thói quen? Còn muốn chút mặt mũi nữa không. Nếu ta thực sự muốn chơi, ta cùng ngươi? Nhất trọng thiên trở xuống, đơn đấu hay quần ẩu tùy các ngươi, nhất trọng thiên trở lên, không phải đánh, các ngươi không biết xấu hổ, ta còn muốn chút mặt.
Bùi Phụng giận dữ cười:
- Ha ha, ngươi xem nơi này là chỗ nào? Còn nói công bằng, nực cười! Chúng ta chỉ cần đầu ngươi, muốn ngươi nợ máu trả bằng máu, treo trên đường phố thị chúng. Hôm qua ngươi điên như thế nào, hôm nay để cho ngươi nuốt trở lại.
- Nhất định phải như vậy?
- Muốn cầu xin tha thứ? Đừng mơ! Lên cho ta.
Bùi Phụng phất tay hạ lệnh, quay đầu nói với đội trưởng thủ vệ Nữ Nhi Các bên cạnh:
- Ai cũng đừng làm, đây là chuyện của Phong Lôi Môn chúng ta. Hôm nay có vấn đề bao nhiêu thiệt hại gây ra cho các ngươi, chúng ta bồi thường gấp đôi!
Đội trưởng thị vệ mặt không biểu tình nói:
- Ta không ngại các ngươi đánh ở đây, nhưng không phải là hỏi huynh trưởng hắn trước sao?
- Huynh trưởng ai?
- Không chú ý bên trong có người sao?
Đội trưởng thủ vệ chỉ chỉ chiếc giường rộng rãi, màn che nhẹ nhàng lướt qua, mùi rượu say lòng người, bóng người bên trong như ẩn như hiện.
- Người nào?
Bùi Phụng còn tưởng rằng bên trong là nữ tử, ngưng mắt xem xét, lại giống như là nam tử.